Ba người Dương Nhạc vừa vào nhà chưa được bao lâu, bên ngoài sân lại có thêm một nhóm khác kéo tới. Lần này đến những bảy tám người, tuy không thể so với Dương Nhạc và hai nhà kia, nhưng cũng đều là hào phú có tiếng trong trấn.
Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi lại phải mời khách vào, nhưng trong nhà diện tích có hạn, suýt nữa thì không đủ chỗ ngồi.
"Không cần phiền hà, không cần phiền hà, hai vị cứ ngồi, bọn ta đứng là được!"
"Đúng vậy, Thẩm lão gia, Thẩm phu lang, hôm nay đột nhiên tới bái phỏng đã là đường đột, chỉ mong hai vị đừng trách tội."
Khách khứa không ngừng buông lời tốt đẹp, nhưng hàm ý trong lời nói chỉ có một, muốn quy thuận dưới danh nghĩa của Thẩm Hoài Chi.
Trong số đó, có một nhà chuyên kinh doanh cửa tiệm phấn son, hôm nay chủ tiệm là Tề Dật Xuân đích thân đến, còn mang theo tiểu ca nhi nhà mình.
"Thẩm lão gia, tiểu ca nhi nhà ta năm nay vừa tròn 16, tuy rằng dung mạo chẳng thể sánh với Thẩm phu lang, nhưng cũng coi như thanh tú. Nếu ngài thấy thuận mắt, thì cứ giữ lại bên người hầu hạ trà nước, ngày thường giải khuây cũng tốt."
Chuyện này chính là kế sách bọn họ đã bàn bạc từ trước. Mấy nhà này vốn không thể so bì tài lực với ba nhà Dương Nhạc, chỉ đành chọn con đường khác. Người mà hôm nay họ dẫn đến chính là người có dung mạo xuất chúng nhất trong số các tiểu ca nhi nhà họ.
Ngoài ra còn có một tiểu thư cũng đi theo, nhưng vì thấy Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717850/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.