Trì Vân Tinh có phần lúng túng, cậu nhìn Đàm Dao ở bên cạnh để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng không ngờ Đàm Dao chỉ cười nói: "Đáng tiếc, nếu không phải bây giờ lưng mẹ không cõng nổi Vân Tinh nữa thì mẹ cũng muốn cõng Vân Tinh về nhà."
Nếu như nghe thật kỹ thì vẫn có thể nhận ra một chút tiếc nuối trong giọng nói của Đàm Dao.
Trì Hi Văn cởi dây an toàn, cười nói: "Thật ra anh cũng có thể cõng Vân Tinh."
Trì Lăng nghe thế, ông liếc Trì Hi Văn: "Con kiếm chuyện à?"
Nói xong, Trì Lăng khom lưng, quay đầu nhìn Trì Vân Tinh với vẻ mặt mong đợi: "Vân Tinh, con lên đi."
"Không cần đâu ạ..." Trì Vân Tinh muốn nói mình có thể tự đi, nhưng khi cậu nhìn thấy mong đợi trong mắt Trì Lăng, lời nói đến miệng nghẹn lại, rốt cuộc lại không nói ra được.
Trì Lăng thấy cậu do dự, cười nói: "Yên tâm đi, ngày nào ba của con cũng tập luyện, cơ thể khoẻ lắm. Con đừng lo, cứ lên đi."
Trì Vân Tinh còn muốn nói gì đó: "Con..."
Không chờ cậu nói xong, Đàm Dao đã vỗ nhẹ vai Trì Vân Tinh, dịu giọng nói: "Lên đi, Vân Tinh. Khi con còn bé là ba thường xuyên cõng con đấy."
Trì Hi Văn đứng ở ngay xe, cũng nhìn Trì Vân Tinh cười: "Không sao đâu, nếu tí nữa ba cõng không nổi, thì để anh cõng em."
Tất cả mọi người nhìn Trì Vân Tinh đầy mong đợi, kiên nhẫn chờ quyết định của cậu.
Nơi yếu mềm nhất trái tim Trì Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-voi-tra-cong-toi-duoc-cha-me-giau-sang-nhat-ve/2736812/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.