Sau khi đeo miếng chườm lạnh, vết đỏ sưng tấy trên mắt Trì Vân Tinh mới bớt đi một chút.
"Còn rõ lắm không ạ?" Trì Vân Tinh đeo miếng chườm lạnh trong thời gian dài, bây giờ đột ngột lấy ra, ánh sáng chói tới mức cậu không mở mắt ra được, nheo mắt nhìn Đoàn Tri Diễn.
Đoàn Tri Diễn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh một hồi mới mở miệng: "Cũng không hiện rõ lắm nhưng mà nhìn kỹ vẫn biết là em vừa khóc xong."
Da của Trì Vẫn Tinh trắng nên chỉ cần trên mặt có chút vệt đỏ thì cũng sẽ thấy được rõ ràng.
"Không thể nào?" Trì Vân Tinh còn chưa thích ứng được với ánh sáng, khóe mắt còn có chút nước mắt, lông mi dài hơi rũ xuống lộ ra vẻ mặt ngây thơ: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta ở ngoài lâu hơn một chút được không ạ?"
Đoàn Tri Diễn nhìn khóe mắt của Trì Vân Tinh, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển qua nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ đã hơn mười một giờ rồi, nếu ở lại thêm một lát nữa, dì Đàm sẽ gọi điện thúc giục mất, đến lúc đó dì sẽ nghi ngờ, chúng ta nên về thôi."
Trì Vân Tinh cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng, mở mắt ra, cậu lấy điện thoại bật camera trước lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn đang đỏ ửng của mình một lúc lâu mới thở dài: "Được ạ."
Không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về trước đã.
Trên đường trở về, Trì Vân Tinh cứ cách vài phút là lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-voi-tra-cong-toi-duoc-cha-me-giau-sang-nhat-ve/2736823/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.