Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, trong nháy mắt, mặt đỏ lên một mảng.
Thanh niên tóc đỏ nhìn hắn kinh ngạc mỏ miệng: "Anh, Anh quen cậu ấy à?"
Lâm Ngộ An cúi đầu không lên tiếng.
Bùi Yến Chu chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn bộ dạng trầm mặc chống cự của thiếu niên, ý định trêu đùa một lúc cũng phai nhạt dần.
Hắn nhàn nhạt nói: "Từng gặp qua một lần."
"Như vậy à.." Thanh niên tóc đỏ còn có chút không tin, nhìn Lâm Ngộ An còn muốn hỏi gì đó nhưng cậu không cho hắn cơ hội này liền vội vã tạm biệt rời đi.
"Ai." Giang Biệt duỗi duỗi tay, nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, lẩm bẩm nói: "Tiền cũng không cần ư?"
Bùi Yến Chu đứng bên cạnh, vẻ thâm tình trong mắt cũng phai nhạt một chút, nghe vậy liền nói: "Chuyển khoản là được rồi, cũng không nhất thiết phải đưa tiền mặt."
"Đúng nhỉ?" Giang Biệt gãi đầu một cái, một lát liền đem chuyện này ném ra sau đầu, hưng phấn lôi kéo hắn đi đến bên bức tường: "Anh, anh mau đến xem, thật sự là em không nói bừa, tranh này vẽ thật là tốt a!"
Bùi Yến Chu tùy ý nhìn lên tường, ánh mắt dừng lại.
Chỉ thấy, mặt tường trắng như tuyết lại được tô mà đen, ở giữa là một cái vực sâu không đáy, cảm giác như là đột nhiên ngã xuống.
Màu của vực sâu dày đặc thâm trầm, không để ý liền đưa người hút vào.
Trong vực sâu có một cái đầu người lộ ra, thần sắc dữ tợn, hai tay dùng sức hướng hai bên xé ra thật giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-o-gia-trang-b-han-mang-thai-con-cua-lao-nam-nhan-hao-mon/2071105/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.