Đêm đại hôn hôm đó, Chu Viễn Hồi đã biết Dụ Quân Chước rất gầy.
Nhưng đến hôm nay, khi ôm cả người y lên, hắn mới nhận ra thiếu niên này còn nhẹ hơn so với tưởng tượng. Khi bế y vào trong khuỷu tay, hắn gần như không cần tốn chút sức lực nào, thậm chí còn lo lắng chỉ cần dùng hơi nhiều lực một chút cũng có thể khiến y bị thương.
Nuôi người thành bộ dạng thế này, Vĩnh Hưng Hầu phủ đúng là đủ năng lực.
Chu Viễn Hồi ôm chặt Dụ Quân Chước, sải bước nhanh ra khỏi bãi tha ma, khiến những người chờ bên ngoài đều hoảng hốt.
"Quân Chước bị sao vậy..." Vĩnh Hưng Hầu mở miệng hỏi.
Chu Viễn Hồi lạnh lùng liếc ông ta một cái, khiến ông ta sợ đến mức lập tức im bặt.
"Lệnh cho người đốt hết hương, nến, tiền giấy đã mang đến hôm nay." Chu Viễn Hồi phân phó xong, liền ôm chặt người trong lòng bước lên xe ngựa của Vương phủ.
Tiểu Chu Dung từ nãy đến giờ vẫn ngồi chờ trên xe, vừa thấy Dụ Quân Chước trong bộ dạng như vậy liền mím môi nhỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cậu bé còn quá nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt Dụ Quân Chước tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, hai tay còn đầy vết thương, cậu bé lập tức sợ hãi đến mức run lên.
"Ca ca bị sao vậy?" Cậu bé ôm lấy tay Dụ Quân Chước, nhỏ giọng hỏi, "Ca ca bị thương sao?"
"Ca ca chỉ là quá mệt mỏi, để huynh ấy ngủ một lát đi." Chu Viễn Hồi nhẹ giọng đáp.
Nghe vậy, tiểu Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707303/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.