Lúc này, Dụ Quân Chước cũng chẳng còn tâm trí suy đoán ý tứ của Hoàng đế. Y đã quỳ suốt một đêm trong linh đường, đói đến mức suýt ngất. Giờ đối phương đã mở lời bảo y ăn cơm, y cũng chẳng cần khách sáo nữa, liền cúi đầu ăn một mạch.
Hoàng đế ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát một lớn một nhỏ, mãi cho đến khi động tác ăn của hai người chậm dần lại, trông có vẻ đã no bụng.
"Uống chút canh đi." Hoàng đế lên tiếng.
"Tuân lệnh." Dụ Quân Chước nhận lấy bát canh từ gia phó đưa đến, uống hai ngụm.
Ngay sau đó, Hoàng đế đưa cho y một chiếc khăn tay.
"Đa tạ bệ hạ." Dụ Quân Chước vội cúi đầu tạ ơn.
"Ngươi và Hoài Vương vốn là nhân duyên trời định, đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, đến một lần gặp mặt cũng không có, ngay cả di thể của hắn cũng..." Hoàng đế thở dài, ánh mắt hiện lên chút bi thương.
"Ợ!" Dụ Quân Chước ăn quá nhanh, không nhịn được mà đánh một cái nấc.
Hoàng đế sững người, suýt nữa bật cười, phải cố lắm mới nhịn xuống được.
"Thần..." Dụ Quân Chước lén liếc nhìn Tiểu Chu Dung, dường như đang cân nhắc xem có nên bàn chuyện này trước mặt đứa trẻ hay không. Thấy nhóc con đang chăm chú uống canh, không chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người, y mới tiếp tục: "Thần từng đọc sách nói rằng ở Nam Thiệu có một phương pháp y thuật, dùng dược thảo bao bọc cơ thể, có thể giúp... thi thể không bị phân hủy trong thời gian dài."
"Ngươi muốn trẫm hạ lệnh đưa Hoài Vương về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707307/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.