Dụ Quân Chước nhận ra ánh mắt của nam nhân thì có chút xấu hổ, bàn tay đang lén giấu điểm tâm vào trong ngực cũng đành ngượng ngùng rụt lại.
"Ăn thêm vài miếng đi, tối nay dù ngươi có mang theo cũng không có cơ hội trộm ăn đâu." Chu Viễn Hồi nói.
"Ồ." Dụ Quân Chước chỉ có thể lấy lại điểm tâm từ trong ngực ra.
Chẳng bao lâu sau, có tiểu tư đến truyền lời, mời Dụ Quân Chước qua đó.
"Chờ một chút." Chu Viễn Hồi đưa tay chỉnh lại đai áo cho y.
"Viễn Châu, sao ngươi không mặc tang phục?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Ta là ám vệ, ngươi quên rồi à?"
"Ám vệ không cần mặc tang phục sao?"
Đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước nghe nói đến điều này.
"Ta hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời ta."
"Cái gì?" Dụ Quân Chước hiếm khi thấy Viễn Châu nghiêm túc như vậy, có chút không quen.
"Vương gia đã qua đời, sau này ngươi có dự định gì không?"
"Không có." Dụ Quân Chước lắc đầu.
"Nếu cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không đi?"
"Rời khỏi Vương phủ, ta còn có thể đi đâu?"
Ánh mắt Chu Viễn Hồi trầm xuống, lại hỏi: "Nếu có nơi tốt hơn thì sao?"
"Ta nghĩ không ra nơi nào tốt hơn ở đây, huống hồ còn có Dung nhi, ta đi rồi, nó biết làm thế nào?"
Y vốn không muốn về Vĩnh Hưng Hầu phủ, mà đến giờ vẫn chưa biết ai là kẻ muốn lấy mạng mình. Nếu rời khỏi Hoài Vương phủ, y có thể đi đâu? Ở đây nhàn nhã không phải lo lắng gì, lại có Chu Dung bầu bạn, chẳng phải rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707306/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.