Ấn tượng của Dụ Quân Chước về Thành Quận Vương không quá tốt, nhưng cũng không tệ.
Bởi vì trong tang lễ của Hoài Vương, người khóc chân thành nhất chính là hắn ta.
Trong mắt y, một người thật lòng đối đãi với huynh đệ thì phần lớn cũng không phải kẻ quá xấu xa. Vì vậy, sau khi trở về Vương phủ, y cũng không để tâm đến chút xung đột nhỏ của đối phương với Viễn Châu.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau khi họ về phủ, Thành Quận Vương lại đích thân tìm đến.
"Điện hạ sao lại tới?"
Khi Dụ Quân Chước theo Lưu quản gia ra đón, liền thấy đôi mắt Thành Quận Vương sưng đỏ, trông như vừa khóc.
"Tẩu tẩu." Thành Quận Vương cung kính hành lễ với Dụ Quân Chước, rồi nói, "Tẩu cứ làm việc của mình, không cần để ý đến ta. Bổn vương muốn đến Vọng Nguyệt Các, thắp nén nhang cho nhị ca."
Dụ Quân Chước thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn đích thân đưa hắn ta đến Vọng Nguyệt Các.
Y đoán, có lẽ đối phương muốn nói chuyện với Hoài Vương, nên sau khi thắp nhang xong liền lui ra ngoài chờ. Thành Quận Vương ở linh đường rất lâu, mãi đến khi Dụ Quân Chước đứng chờ đến mức có chút mỏi, hắn ta mới bước ra.
Nhìn dáng vẻ ấy, có lẽ hắn ta lại vừa khóc thêm một trận.
"Điện hạ bớt đau buồn. Nếu nhị ca nhìn thấy ngài như thế này, chắc chắn sẽ xót xa lắm." Dụ Quân Chước lên tiếng an ủi.
"Tẩu tẩu, tẩu có nhớ nhị ca không?" Hắn ta vừa thốt ra câu này, liền cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng chữa lại, "Suýt nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707313/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.