Biết tin Hoàng đế muốn phái người đưa Dụ Quân Chước và Chu Dung đến Hoài Quận, Lưu quản gia vui mừng đến mức suýt hỏng cả việc.
Ngay hôm đó, ông đã tất bật lo trước lo sau, chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho hai người trên đường. Quần áo mang ít thì sợ không đủ mặc, mang nhiều lại sợ vướng víu. Một mặt ông lo lắng Hoài quận lạnh hơn Kinh thành, mặt khác lại sợ nơi đó gần biển, thời tiết sẽ ẩm ướt.
Tiểu Chu Dung cũng vui vẻ không thôi, nhảy nhót khắp phủ như một con thỏ nhỏ tung tăng khắp nơi.
"Ai da, còn phải chọn vài người theo cùng nữa! Ngày thường đã quen có người hầu hạ, đến đó sợ là khó tìm được người hợp ý." Lưu quản gia nói, "Vương phi, người xem nên mang ai đi cùng thì thích hợp?"
"Ta sao cũng được, cứ mang theo tiểu tư chuyên chăm sóc Dung nhi hằng ngày đi." Dụ Quân Chước đáp.
"Được, lão nô sẽ đi sắp xếp ngay." Lưu quản gia vội vàng nói.
Dụ Quân Chước thở dài, hiển nhiên vẫn có chút phiền muộn.
Thái y bảo y ra ngoài để giải sầu, nhưng Hoàng đế lại trực tiếp sắp xếp cho y đến Hoài Quận...
Chân của Hoài Vương bị thương, nghe nói thương thế khá nghiêm trọng, e là khó giữ được. Y đến đó thì có thể làm gì chứ? Y đâu phải đại phu, cũng chẳng giỏi hầu hạ người khác. Chẳng lẽ, chỉ đến để bầu bạn với Hoài Vương, giúp người giải buồn thôi sao?
"Vương phi, sắp được gặp Vương gia rồi, sao người còn mặt ủ mày ê thế?" Lưu quản gia khó hiểu.
"Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707326/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.