Sau khi Dụ Quân Chước hỏi xong câu đó, trong trướng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng y cảm thấy nam nhân trước mặt dường như đang tức giận.
Y lỡ nói sai gì sao?
Y chỉ là hỏi đối phương có nóng hay không thôi mà...
Dụ Quân Chước không dám lên tiếng nữa, thầm nghĩ rằng Hoài Vương thoạt nhìn đúng là kiểu người hỉ nộ vô thường. Xem ra về sau ở chung, y nhất định phải thận trọng từ lời nói đến hành động mới được.
"Ngồi đi." Chu Viễn Hồi mở miệng, trực tiếp bỏ qua chủ đề "Nóng hay không".
"À..." Dụ Quân Chước nhìn quanh, trong trướng chỉ có hai chỗ có thể ngồi.
Một là chiếc ghế bên cạnh án thư, nhưng trên án thư đặt đầy công văn, y không dám lại gần. Chỉ còn cách rụt rè ngồi xuống mép giường.
Chu Viễn Hồi lập tức đi qua, thoải mái ngồi xuống ngay bên cạnh y.
Sự hiện diện áp đảo của nam nhân chợt tiến đến gần, khiến Dụ Quân Chước không khỏi nhớ lại giấc mơ kia. Trong mộng, bọn họ cũng bắt đầu từ việc ngồi trên mép giường như thế này... Sau đó... Sau đó Hoài Vương liền cùng y "Viên phòng".
Dụ Quân Chước nuốt khan một cái, theo bản năng dịch người sang bên cạnh một chút.
Chu Viễn Hồi hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua bàn tay đang siết chặt của thiếu niên, rồi thu về.
Dụ Quân Chước rất sợ hắn. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt người này ở bến tàu, hắn đã nhận ra điều đó.
Trước đây, khi nói chuyện về hắn tại Hối Tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707328/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.