Sau bữa sáng hôm nay, tất cả Vũ Lâm Vệ đều được sắp xếp đưa về Hoài Quận.
Hôm qua lại đây một thuyền, nhưng giờ chỉ có Dụ Quân Chước, Chu Dung và Thành Quận Vương ở lại.
"Đàm tướng quân, ngài lại nói với Vương gia một tiếng, xin để lão nô ở lại đi. Trong doanh trại này mọi thứ đều bất tiện, Vương phi và Thế tử dù sao cũng cần có người chăm sóc, sao có thể không giữ lại lấy một người hầu hạ chứ?" Lưu quản gia kéo chặt lấy Đàm Nghiên Bang, sống chết không chịu đi.
"Lưu quản gia, ông cũng biết tính tình Vương gia rồi, ta nào dám khuyên can?" Đàm Nghiên Bang nói, "Ông cứ yên tâm về phủ Tướng quân chờ đi, ta đoán nhiều nhất mười ngày nửa tháng nữa, Vương gia cũng sẽ đưa Vương phi bọn họ trở về thôi."
"Mười ngày nửa tháng? Vậy thì sao được?"
Lưu quản gia vừa nghe nói trên đảo không có ai hầu hạ thì như thể trời sắp sập đến nơi.
Đàm Nghiên Bang sợ ông tìm đến Chu Viễn Hồi, kết quả lại liên lụy đến mình bị mắng, hắn ta đành tự tay đưa người lên thuyền, trước khi đi còn dặn dò: "Trên đảo có bao nhiêu huynh đệ như vậy, lại có Vương gia ở đây, Vương phi và Thế tử chắc chắn sẽ không bị đói."
"Không bị đói thì đã sao chứ?" Lưu quản gia thấy không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể hô lớn về phía bên bờ, "Lão nô trở về sẽ bảo người chuẩn bị mấy thứ mang tới, Đàm tướng quân nhất định phải nhớ lấy giúp đấy!"
Đàm Nghiên Bang vẫy tay với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707330/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.