Dụ Quân Chước bị ngữ khí của hắn dọa sợ, lập tức lui ra ngoài. Chu Dung thấy thế cũng nhanh chóng chạy theo, kéo tay Dụ Quân Chước, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Nhóc con hiển nhiên rất ít khi thấy phụ vương nói chuyện như vậy, nhất là đối với ca ca.
"Ca ca, phụ vương có phải đang tức giận không?" Chu Dung nhỏ giọng hỏi.
"Ngài ấy không phải nói đệ, là nói ta." Dụ Quân Chước ôm lấy Chu Dung, nhẹ giọng an ủi.
Bên trong trướng, Chu Viễn Hồi vội vã quấn chặt băng vải trên cánh tay, sau đó khoác áo ngủ lên người. Nhưng cổ áo áo ngủ lại hơi rộng, không che được vết sẹo kéo dài trên cần cổ hắn.
Thế nên, hắn dứt khoát không đi ra ngoài.
"Làm sao lại đến đây?" Chu Viễn Hồi đứng cách doanh trướng hỏi.
"Dung đi nhà xí." Dụ Quân Chước nói.
"Trở về ngủ đi, bổn vương còn có công vụ cần xử lý."
"Ừ." Dụ Quân Chước không nán lại thêm, ôm Chu Dung rời đi.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng sắc bén toát ra từ Chu Viễn Hồi. Trước kia, dù nam nhân này có khí thế áp bách mạnh mẽ đến đâu, cũng chưa từng thể hiện cảm xúc quá rõ ràng trước mặt y. Điều đó khiến Dụ Quân Chước gần như quên mất rằng, Hoài Vương điện hạ vốn nổi danh tàn nhẫn.
Chỉ với mấy câu ngắn ngủi ban nãy, y lập tức bừng tỉnh.
"Ca ca, huynh sợ phụ vương sao?" Về đến chỗ ở, Chu Dung nhỏ giọng hỏi.
"Vậy còn đệ, đệ có sợ không?" Dụ Quân Chước hỏi lại.
"Dung nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707331/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.