Lần đầu tiên, y có thể ngủ một giấc an lành sau chuỗi ngày dài bị ác mộng đeo bám.
Nhưng Chu Viễn Hồi thì lại không được yên giấc như vậy. Người nào đó giữa đêm ngủ vẫn sợ hắn biến mất, thỉnh thoảng lại phải đưa tay sờ thử, ngủ mơ màng vẫn vô thức rúc vào, ôm chặt lấy, cọ qua cọ lại, thậm chí còn níu kéo không buông, làm hắn một bụng hỏa khí mà chẳng có chỗ xả.
Trời vừa sáng, hắn đã bị ép phải đi tắm nước lạnh để tỉnh táo.
Trước khi rời đi, hắn lo lắng người khởi xướng chuyện này sẽ sợ hãi, nên cố ý ôm Chu Dung đến.
Dụ Quân Chước ngủ một giấc dậy, phát hiện người nằm bên mép giường đã biến mất. Nhưng trong lòng y lại có thêm một cục bông nhỏ mềm mại.
"Ưm?" Chu Dung dụi dụi đầu vào cổ y, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, "Ca ca."
"Sao đệ lại chạy tới đây?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Phụ vương sợ huynh sợ hãi, nên bảo đệ tới bảo vệ huynh." Chu Dung đáp.
"Được rồi, Dung nhi bảo vệ ta, vậy ta sẽ không sợ nữa."
Trong lòng Dụ Quân Chước mềm nhũn, ôm nhóc con vào trong ngực, lại lười biếng nằm thêm một lúc.
Bên ngoài phòng tắm.
Đàm Nghiên Bang đang chờ Vương gia của mình ra để báo cáo tình hình.
Không lâu sau, Chu Viễn Hồi tắm xong, bước ra ngoài.
"Vương gia, sáng sớm thế này mà trong phòng tắm ngay cả nước ấm cũng chưa kịp đun, vậy mà ngài lại tắm nước lạnh sao?" Dù Vương gia của mình vừa tắm xong, nhưng Đàm Nghiên Bang vẫn cảm thấy đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707335/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.