Đây là lần thứ hai Dụ Quân Chước trải qua chuyện như vậy, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác trước.
Lần trước, y uống rượu, lại thêm tác dụng của dược lực, thần trí không hoàn toàn thanh tỉnh. Hơn nữa, khi đó là ban đêm, lại còn ở trong tẩm điện kín mít. Nhưng lần này lại khác hẳn, ban ngày ban mặt, lại ở trong xe ngựa, chỉ cần y phát ra một tiếng cũng có thể bị người bên ngoài nghe thấy.
Dụ Quân Chước chỉ có thể mặc cho Chu Viễn Hồi khống chế, không dám phản kháng dù chỉ một chút. Sau cùng, y dứt khoát kéo khăn che mặt, giấu đi tiếng thở d.ốc rối loạn của mình.
Mãi đến khi xe ngựa đến Tướng quân phủ, tất cả mới khó khăn lắm mới kết thúc.
Lúc Chu Viễn Hồi ôm y đi vào, Lưu quản gia nhìn thấy khăn trên mặt Dụ Quân Chước, liền giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy theo phía sau mà không dám hỏi nhiều. Mãi đến khi Chu Viễn Hồi phân phó chuẩn bị cả nước ấm lẫn nước lạnh, ông mới đáp lời rồi lui xuống.
"Được rồi, không sao nữa." Chu Viễn Hồi đặt người xuống, vươn tay vén khăn lên, lúc này mới phát hiện Dụ Quân Chước không biết từ khi nào đã khóc.
Đôi mắt thiếu niên đỏ bừng, có lẽ vì không dám phát ra tiếng nên càng thêm ấm ức, trông vô cùng đáng thương.
"Làm đau sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Đừng nói chuyện với ta." Dụ Quân Chước kéo chăn mỏng trùm kín mặt, giọng nghẹn ngào, "Mất mặt chết đi được!"
Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mở miệng nói: "Sao lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707341/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.