"Hửm?"
Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm vào vệt đỏ xuất hiện trên tờ giấy, rồi chợt hiểu ra. Điểm đỏ ấy nhanh chóng loang ra, để lại một vệt lớn bằng quả trứng chim bồ câu, rồi lại xuất hiện thêm một vệt nữa...
"Vương gia?" Y ngẩng đầu nhìn về phía Chu Viễn Hồi, lập tức cau mày, "Ta đã nói rồi, thứ đó không thể ăn mà!"
Chu Viễn Hồi hoàn hồn, đưa tay quệt nhẹ chóp mũi, lập tức trông vô cùng chật vật.
"Vương gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao." Chu Viễn Hồi cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng bước ra khỏi doanh trướng.
"Có cần gọi quân y đến xem không?" Dụ Quân Chước lo lắng hỏi.
"Không cần." Giọng Chu Viễn Hồi trầm ổn, nhưng dáng vẻ hấp tấp bước đi lại hoàn toàn trái ngược.
Dụ Quân Chước nhìn theo bóng lưng đối phương, thầm nghĩ: Vương gia còn không bằng ta nữa. Ta phải ăn đến hai mươi con mới bị chảy máu mũi, Vương gia mới ăn có hai con đã thế này rồi!
Buổi chiều, không biết Chu Viễn Hồi đi đâu, suốt nửa ngày không thấy bóng dáng.
Dụ Quân Chước lại không để tâm, một mình hoàn thiện kế hoạch chặt cây, còn vẽ thêm bản đồ mới, đánh dấu cẩn thận và ghi chú chi tiết.
"Y không chỉ vẽ sơ đồ phân chia khu vực, mà còn tính toán số thuyền và xe đẩy cần thiết để vận chuyển gỗ, thậm chí còn phân bổ nhân lực khai thác một cách rõ ràng."
Tối đến, Kỳ chưởng quầy đứng trong soái trướng, nhìn thành quả mà Dụ Quân Chước đã vùi đầu làm cả buổi chiều, càng xem càng kinh ngạc.
Những con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707344/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.