Đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước chủ động hôn Chu Viễn Hồi.
Không báo trước, không thương lượng, thậm chí ngay cả chính y cũng chưa kịp nhận ra.
Chỉ là một ý nghĩ bất chợt lóe lên, một cơn xúc động mà ngay cả y cũng không hoàn toàn hiểu rõ, thế nên y cứ thuận theo bản năng. Nếu là trước đây, y tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này, lý trí nào còn chỗ để tồn tại?
Thiếu niên sau khi hôn xong thì ngẩn người, đến cả khóc cũng quên mất.
Chu Viễn Hồi còn ngốc hơn y, trên gương mặt hiếm khi bộc lộ cảm xúc kia tràn đầy vẻ kinh ngạc, như thể đang hoài nghi cảm giác mềm mại, lành lạnh vừa lướt qua môi khi nãy rốt cuộc có phải là thật hay không, hay chỉ là do mình tưởng tượng ra.
"Vừa rồi ngươi làm gì thế?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ta, ta không có..." Dụ Quân Chước định phủ nhận.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Chu Viễn Hồi đã cúi xuống hôn y.
Môi nam nhân nóng bỏng bao trùm lấy y, vội vã li.ếm m.út, quấn quýt, mang theo một cảm giác xâm chiếm khiến người ta hoảng loạn.
Dụ Quân Chước theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Chu Viễn Hồi lập tức cảm nhận được động tác đó. Không những không buông tha y, mà còn mạnh mẽ cạy mở hàm răng, đầu lưỡi trượt sâu vào trong, không chút lưu tình mà khuấy động từng ngóc ngách mềm yếu trong lòng thiếu niên.
"Ưm..." Dụ Quân Chước khẽ kêu một tiếng, muốn há miệng để dễ thở hơn, nhưng không những không được như ý, mà ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707370/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.