"Vương gia chém Vĩnh Hưng Hầu?"
Nếu không phải vì Thành Quận Vương có vẻ mặt quá mức hoảng loạn, Dụ Quân Chước suýt nữa đã nghĩ rằng đối phương đang đùa giỡn với mình.
Chu Viễn Hồi đang yên lành, tại sao lại đột nhiên đi chém Vĩnh Hưng Hầu?
Hai người bọn họ đâu có thù oán gì sâu sắc, sao lại nói động đao là động đao ngay?
"Tẩu tẩu, ngươi không sao chứ?" Thành Quận Vương thấy sắc mặt y hơi tái nhợt, tưởng rằng y bị dọa sợ, vội vàng an ủi, "Tẩu tẩu, ngươi đừng lo, người đưa tin chưa nói có ai mất mạng, ta đoán chừng Vĩnh Hưng Hầu chắc là vẫn ổn."
Dụ Quân Chước không phải lo lắng chuyện sống chết của Vĩnh Hưng Hầu, y chỉ cảm thấy chuyện này thật quá đỗi kỳ lạ.
"Mau lên, xe ngựa của ta đã chờ sẵn bên ngoài rồi!" Thành Quận Vương kéo Dụ Quân Chước đi thẳng ra ngoài.
Dụ Quân Chước trong đầu rối bời, mơ màng bị lôi lên xe ngựa. Lưu quản gia vội vàng chạy theo phía sau, tay ôm áo choàng và lò sưởi tay, cuối cùng cũng kịp nhét hết lên xe.
"Vương gia sao lại làm như vậy chứ..."
"Ta cũng không rõ, chúng ta cứ vào cung trước, rồi sẽ biết."
Dụ Quân Chước ngồi trên xe ngựa, ôm lò sưởi tay, trong lòng không khỏi suy nghĩ liên tục.
Tuy tính tình Chu Viễn Hồi có chút khó lường, nhưng cảm xúc của hắn luôn được kiểm soát trong phạm vi nhất định. Dù vui hay giận, tất cả đều không vượt khỏi giới hạn. Trên thực tế, từ khi thành thân đến nay, Chu Viễn Hồi gần như chưa bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707374/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.