Sau khi hai người rời cung vẫn chưa lập tức hồi phủ Hoài Vương, mà trước tiên đến phủ của cữu cữu.
Trong sân, Chu Dung đang ngồi xổm bên bồn hoa, cầm một chiếc cuốc nhỏ giúp người làm vườn xới đất. Dưới hành lang cách đó không xa, Kỳ Phong ngồi trên bậc thềm đá, vừa bóc hạt dưa vừa dặn dò nhóc con cẩn thận kẻo dẫm phải sỏi đá mà đau chân.
"Trong nhà có trẻ con thật là náo nhiệt." Kỳ phu nhân mỉm cười nói.
"Chờ Phong nhi thành thân, không chừng lại có thêm nhân khẩu." Kỳ chưởng quầy thở dài sâu kín.
Là cữu cữu của Dụ Quân Chước, chuyện cháu mình không thể có hậu tự vẫn luôn là điều canh cánh trong lòng ông. Thế nhưng, ông hiểu rõ tiếc nuối này e rằng khó lòng bù đắp. Chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng lại không khỏi chua xót.
Khi hai người đang nói chuyện, liền thấy Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi cùng nhau đi xuyên qua đình viện tiến về phía này. Hoài Vương điện hạ theo sát phía sau Dụ Quân Chước, tư thái bảo hộ tuyệt đối, cường thế nhưng lại tiết chế.
Kỳ chưởng quầy thu lại cảm xúc, trên mặt nở nụ cười thân mật.
"Các ngươi tới rồi?" Kỳ Phong là người mở lời trước, hỏi, "Chu... Tam điện hạ đâu?"
"Bệ hạ giữ hắn lại để hỏi chuyện, không tránh được phải nhân cơ hội lần này mà giáo huấn vài câu." Dụ Quân Chước nói.
"Sẽ không bị đánh chứ?" Kỳ Phong hỏi.
"Không đến mức đó. Hắn ở Cùng Châu cũng coi như đã làm được chút chuyện. Nếu bẩm báo tốt, nói không chừng bệ hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707409/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.