🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tuy nói là hội ngắm hoa, nhưng không chỉ đơn thuần là ngắm hoa.

Hôm nay, những thanh niên tài tuấn đến đây không ít, cả văn nhân lẫn võ nhân đều có, khó tránh khỏi muốn luận bàn giao lưu một phen.

Dụ Quân Chước không giỏi thi phú, nhưng lại biết vẽ tranh, liền cầm bút tùy hứng vẽ một bức góp vui. Không biết mọi người thật lòng yêu thích hay chỉ cổ động bầu không khí, nhưng ai nấy đều tranh nhau muốn giữ bức tranh. Khiến y nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Từ trước đến nay, y chưa từng ứng đối những trường hợp thế này, quả thực không có kinh nghiệm.

Cuối cùng, có một học sinh đề xuất: "Chúng ta lát nữa sẽ thi đối thơ, không bằng lấy bức họa này làm phần thưởng cho người thắng cuộc."

Dụ Quân Chước tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ không ngờ đến khi phân định thắng thua, người đoạt giải nhất lại là Trần Triết Vãn.

Y bất giác liếc nhìn Chu Viễn Hồi, trong lòng có chút lo lắng vị Vương gia này sẽ không vui. Nhưng Hoài Vương điện hạ lại chỉ thản nhiên như không, dường như chẳng hề để tâm.

Sau khi văn nhân đối thơ xong, Dụ Quân Chước lại theo Chu Viễn Hồi đến xem võ nhân tỷ thí.

Những người tham gia hôm nay không chỉ có con cháu thế gia mà còn có các võ nhân xuất thân từ quân doanh, phần lớn đều quen biết với Chu Viễn Hồi. Ai nấy giao đấu vô cùng nghiêm túc, khí thế hừng hực. Có một vị võ tướng nhìn thấy Chu Viễn Hồi, liền mời Hoài Vương điện hạ nể mặt luận bàn một phen.

Chu Viễn Hồi chỉ mỉm cười, không vội đáp lời, mà quay sang nhìn Dụ Quân Chước, ánh mắt tựa hồ đang chờ thiếu niên cho ý kiến.

"Ngài nhìn ta làm gì?" Dụ Quân Chước bật cười.

"Em có muốn xem không?" Chu Viễn Hồi hỏi.

Dụ Quân Chước suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Chu Viễn Hồi rất ít khi vung đao múa kiếm trước mặt y, nhưng những lần tình cờ trông thấy, y đều cảm thấy cảnh tượng ấy vô cùng đẹp mắt. Lực lượng trên người nam nhân này mạnh mẽ đến mức dường như chẳng có chỗ nào để phát huy, nhưng chỉ cần cầm binh khí trong tay, hắn liền như một chiến thần giáng thế, phong mang sắc bén lộ rõ không thể che giấu.

Chu Viễn Hồi kéo Dụ Quân Chước đến kệ binh khí, ra hiệu cho y chọn một món. Dụ Quân Chước bỗng nhớ đến cảnh tượng năm ngoái khi y trông thấy thủy quân luyện tập, liền thuận tay chọn một cây trường thương.

Những người xung quanh thấy vậy liền rộn ràng bàn tán, ngay cả đám văn nhân không biết võ nghệ cũng đều chạy tới xem náo nhiệt.

Lên đến đài cao, Chu Viễn Hồi cầm một thanh trường thương, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Đối thủ của hắn là một vị phó thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, hai người chắp tay hành lễ, sau đó liền kéo giãn khoảng cách, chuẩn bị giao đấu.

Vị phó thống lĩnh này biết rõ thực lực của Chu Viễn Hồi, nên không dám lơ là nửa phần, nghiêm túc đến mức có thể nói là dốc toàn lực ứng phó.

Nhưng hắn lại không ngờ, đấu pháp của Chu Viễn Hồi hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng, không sắc bén, không áp bách, thậm chí có thể nói là... hoa hòe lòe loẹt, không có chút sát khí nào!

Những người hiểu võ nghệ vừa nhìn liền nhận ra, Hoài Vương điện hạ căn bản không có ý định nghiêm túc tỷ thí.

Nhưng những ai không hiểu võ công, tỷ như Dụ Quân Chước, lại xem đến mức hai mắt sáng rực.

Trên đài cao, từng chiêu từng thức của Chu Viễn Hồi giãn ra tùy ý, như nước chảy mây trôi, lưu loát tự nhiên, đẹp đến mức khiến tim y không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.

Rốt cuộc, Chu Viễn Hồi dùng một chiêu hoa mỹ kết thúc trận đấu, nhẹ nhàng thu thương.

"Hay quá!" Dụ Quân Chước lập tức vỗ tay tán thưởng.

Các học sinh vây xem cũng đồng loạt trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Chỉ có vị phó thống lĩnh trên đài là không hiểu ra sao, cứ tưởng Hoài Vương xem thường mình nên cố ý không muốn giao đấu nghiêm túc.

Mãi đến khi hắn thấy Chu Viễn Hồi nhảy xuống đài, bước thẳng đến bên Dụ Quân Chước, cúi người xuống trước mặt thiếu niên, chủ động để Vương phi lau mồ hôi giúp mình, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra vừa rồi Hoài Vương điện hạ chính là đang... xòe đuôi khoe mẽ!

Trước đây, mọi người từng nghe vô số lời đồn đãi:

Có kẻ nói Hoài Vương sợ vợ, Vương phi mở miệng phản bác cũng không dám tức giận.

Có kẻ lại nói Hoài Vương cùng Vương phi ân ái khăng khít, đi đâu cũng nắm tay không rời.

Cũng có người không tin, cảm thấy với tính tình như Chu Viễn Hồi, hắn sao có thể vì một nam nhân mà thần hồn điên đảo?

Hôm nay, bọn họ đã tận mắt chứng kiến.

Khoảnh khắc Hoài Vương cúi người để Vương phi lau mồ hôi, hắn chẳng khác nào một con dã thú từng hung mãnh tàn nhẫn, nay thu liễm hết răng nanh và móng vuốt, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, tràn đầy sủng nịch.

Hội ngắm hoa kéo dài đến tận hoàng hôn mới kết thúc.

Chu Viễn Hồi cùng Dụ Quân Chước tiễn khách rời đi, suốt cả hành trình, thái độ của hắn đều ôn hòa, hoàn toàn không mang chút gì của kẻ nổi danh tàn bạo trong lời đồn.

Sau ngày hôm nay, e rằng Kinh thành sẽ xuất hiện không ít tin đồn mới.

Chỉ là, từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai nhắc đến ác danh của Chu Viễn Hồi, cũng không còn ai gọi Dụ Quân Chước là "Thiên Sát Cô Tinh" nữa.

"Mang em đến một nơi." Chu Viễn Hồi cho lui toàn bộ hạ nhân, kéo tay Dụ Quân Chước đi về phía hậu viện.

Trong Tĩnh viên có một suối nước nóng lộ thiên. Trước khi tổ chức hội ngắm hoa, Chu Viễn Hồi đã cố ý sai người tu chỉnh lại. Những tảng đá gồ ghề xung quanh hồ nước đều được mài nhẵn, còn đặc biệt đặt thêm một thạch đài bằng phẳng gần mép hồ, trên đó phủ sẵn một tấm đệm mềm sạch sẽ.

Lúc này, trời đã gần như tối hẳn. Chỉ có hai chiếc đèn lồng treo bên suối nước nóng, ánh sáng nhu hòa lay động theo gió.

"Ta nhớ em rất thích tắm suối nước nóng." Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước nghe vậy, lập tức nhớ đến cảnh tượng khi còn ở thủy quân, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Lúc đó, bọn họ cũng từng cùng nhau ngâm nước nóng, chỉ là khi ấy không thắp đèn, chẳng thể nhìn rõ điều gì.

"Ta giúp em cởi áo?" Chu Viễn Hồi cười hỏi.

"Ta tự làm được." Dụ Quân Chước vội vàng xoay người sang hướng khác, nhanh chóng cởi bỏ y phục, sau đó bước thẳng vào trong hồ nước.

Chu Viễn Hồi thong thả cởi bỏ y phục, động tác ung dung mà trầm ổn, không chút vội vàng. Hắn đi vào suối nước nóng, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Dụ Quân Chước.

"Rộng rãi thế này, sao lại ngồi sát ta vậy?" Dụ Quân Chước mở miệng hỏi.

"Không thích dựa gần ta sao?" Chu Viễn Hồi nhướng mày.

"Cũng không phải."

"Vậy chính là thích."

Dụ Quân Chước nhất thời nghẹn lời.

Hơi nóng từ suối nước bốc lên làm hai gò má y đỏ bừng, ngay cả làn da cũng phủ một tầng ửng hồng mỏng manh, tựa như một viên ngọc thạch thấm sương sớm.

"Lại đây một chút." Chu Viễn Hồi thấp giọng nói.

Dụ Quân Chước nghe vậy, thoáng dịch người, cánh tay khẽ chạm vào hắn.

Nhưng hiển nhiên, Chu Viễn Hồi vẫn chưa hài lòng. Hắn giơ tay kéo nhẹ, ý bảo Dụ Quân Chước ngồi hẳn vào lòng mình.

"Như vậy có phải quá thân cận rồi không?" Dụ Quân Chước nhìn lướt qua bốn phía, như thể sợ có người nhìn thấy.

"Yên tâm, không ai dám tới gần nơi này." Chu Viễn Hồi nhẹ giọng trấn an.

Dụ Quân Chước vẫn còn ngượng ngùng, ngồi yên tại chỗ không dám động đậy.

Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ bật cười, chợt cúi người, hai tay nâng chân y lên, dễ dàng bế cả người đặt lên đùi mình, mặt đối mặt. Cứ như vậy, vài chỗ trên người Dụ Quân Chước đều phải áp sát vào Chu Viễn Hồi, không cách nào trốn tránh.

"Ngài..." Dụ Quân Chước lập tức đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không dám giãy dụa.

Lưng y lúc này chẳng có điểm tựa, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ Chu Viễn Hồi để giữ vững thân thể.

Khoảng cách quá gần, dưới ánh đèn lồng lay động, y có thể nhìn rõ từng vết sẹo trên người Chu Viễn Hồi.

Từ khi trở về từ Nam Cảnh, Chu Viễn Hồi đã không còn che giấu những vết thương này như trước, nhưng phần lớn thời gian, Dụ Quân Chước vì ngượng ngùng mà hiếm khi có cơ hội quan sát kỹ.

Trên giường, Chu Viễn Hồi luôn cường thế và dây dưa không dứt, khiến y chẳng còn tâm trí đâu mà để ý những thứ này.

Nhưng lúc này, ánh mắt y dừng lại trên lồng ng.ực rắn chắc màu tiểu mạch, không khỏi nhớ đến giấc mộng kia của mình.

Trong mộng, Chu Viễn Hồi bắt y phải hôn lên từng vết sẹo, làm hại y nửa đêm tỉnh lại, cả người nóng rực, thậm chí còn phải thay xiêm y.

"Nhìn chằm chằm như vậy, là thích hay không thích?" Chu Viễn Hồi thấp giọng hỏi.

"Ta có thể hay không..." Dụ Quân Chước còn chưa nói dứt câu, liền bị Chu Viễn Hồi nắm tay đặt lên vết sẹo.

Vết sẹo kia nhìn qua liền biết là do trường thương đâm xuyên. Nếu mũi thương cắm sâu thêm chút nữa, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Vết sẹo đã sớm liền da, cũng chẳng rõ để lại từ khi nào. Dụ Quân Chước không dám nghĩ đến, rốt cuộc Chu Viễn Hồi đã từng chịu bao nhiêu đau đớn.

Trên người hắn, mỗi tấc da thịt đều mang theo sát khí, đau đớn thấu xương. Vết thương sâu như vậy, hẳn là đau đớn khôn cùng.

Ngón tay Dụ Quân Chước nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo ấy, rồi chậm rãi cúi người, khẽ hôn lên nơi ấy. Hơi thở Chu Viễn Hồi cứng lại, sống lưng chợt căng thẳng. Cơ thể hắn, trong khoảnh khắc gần kề Dụ Quân Chước, liền nổi lên biến hóa.

"Ngài..." Dụ Quân Chước cụp mắt, khẽ liếc nhìn.

"Chuyện này không thể trách ta, là do em trêu chọc trước." Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước còn muốn nói cái gì đó, lại bị đối phương ôm vào trong lòng ngực.

Nước ấm trong hồ khẽ lay động, nhẹ nhàng bao bọc lấy thân thể hai người đang kề sát. Thế nhưng, Chu Viễn Hồi lại chẳng nóng vội, chỉ chậm rãi ngậm lấy đôi môi thiếu niên, dịu dàng li.ếm m.út, từng chút một, kiên nhẫn vô cùng.

Bóng đêm dần sâu.

Chu Viễn Hồi ôm Dụ Quân Chước từ trong nước tiến đến thạch đài bên cạnh...

Một lần.

Lại một lần.

Mãi đến khi bụng Dụ Quân Chước phát ra tiếng "lộc cộc" kháng nghị.

"Ta còn chưa ăn cơm chiều, sắp đói chết rồi." Dụ Quân Chước than thở.

"Vừa rồi ta hỏi em no chưa, ngươi nói là no rồi mà?"

Cái no kia và cái no này, sao có thể giống nhau được chứ?

Vành tai Dụ Quân Chước đỏ bừng, không nói lời nào, chỉ mím môi tỏ vẻ bất mãn.

Chu Viễn Hồi lấy tấm thảm quấn chặt lấy y, sau đó mới gọi người mang thức ăn tới. Nhưng hắn không để người hầu đưa vào, mà khoác thêm áo ngoài, tự mình đi lấy. Trở lại, hắn từng ngụm từng ngụm đút cho Dụ Quân Chước ăn xong.

"Trong này giấu gì vậy?" Dụ Quân Chước khẽ sờ túi áo Chu Viễn Hồi, chạm phải một v.ật c.ứng.

"Lấy ra xem chẳng phải sẽ biết sao?" Chu Viễn Hồi cười nói.

Dụ Quân Chước nghe vậy, liền đưa tay vào, lấy ra nhìn thử, hóa ra là một lá bùa bình an.

"Lá bùa bình an này... sao trông quen mắt vậy?" Dụ Quân Chước chợt bừng tỉnh, "Trước đây ta cũng từng đi cầu."

"Nào, há miệng ra." Chu Viễn Hồi múc một muỗng trứng hấp, đút cho y.

"Ngài cầu bùa bình an từ khi nào vậy? Ta còn tưởng ngài không tin mấy thứ này chứ."

"Với em, đây là bùa bình an. Nhưng với ta, đây là tín vật đính ước."

Dụ Quân Chước ngẩn ra, nhất thời không hiểu ý tứ.

Chẳng lẽ, Chu Viễn Hồi còn có một đoạn tình sử nào mà y không biết?

Thế nhưng, rất nhanh, từ ánh mắt đối phương, y liền nhận ra manh mối, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin: "Đây chẳng lẽ là... là lá bùa bình an ta đã cầu sao?"

"Xem xong thì cất kỹ vào, đừng làm hỏng." Chu Viễn Hồi cố nén cười nói.

"Ta nhớ rõ lá bùa này đã bỏ vào trong quan tài mà... Lúc ấy, khi an táng Hoài Vương, Lưu quản gia hỏi ta có muốn đặt thứ gì làm vật bồi táng hay không. Ta không biết nên đặt gì, liền đem lá bùa bình an cầu được ở chùa Thanh Âm thả vào trong quan tài."

"Ta tiện tay lấy ra thôi, dù sao vốn dĩ nó cũng là dành cho ta." Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước sững sờ, rồi bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Hóa ra, lá bùa bình an này, Chu Viễn Hồi đã mang theo bên mình suốt bao lâu nay.

"Quả nhiên rất linh nghiệm. Khi ta bị ám sát ở Hoài Quận, cũng chưa bị trúng độc mà chết. Sau đó lại bị độc trùng cắn, cũng may mắn thoát nạn. Ta nghĩ hơn phân nửa đều nhờ công lao của em."

Chu Viễn Hồi thu lại lá bùa bình an, cẩn thận gói kỹ, rồi mới nhét vào túi áo.

Cơm nước xong xuôi, bên ngoài gió lạnh thổi qua.

Chu Viễn Hồi bèn ôm Dụ Quân Chước trở về phòng.

Nhưng hắn không có ý định buông tha cho người trong lòng, mà tìm bút mực, ép Dụ Quân Chước vẽ một bức tranh cho hắn.

"Muốn ta vẽ cái gì?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Hôm nay em tặng Trần Triết Vãn một bức họa. Vậy tặng cho ta, nhất định phải vẽ đẹp hơn hắn mới được."

"Không phải ta tặng hắn, là hắn thắng được."

"Đều giống nhau, mau vẽ đi." Chu Viễn Hồi đưa bút cho y.

Dụ Quân Chước trầm ngâm một lát, quyết định vẽ một bức "Mặc Mai Đồ" tặng cho Chu Viễn Hồi.

Nhưng khi y vừa cầm bút lên, Hoài Vương điện hạ đã lặng lẽ áp sát từ phía sau. Ban đầu, Dụ Quân Chước cho rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn thân mật, cho đến khi quần áo bị cởi ra, sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh của hương cao, y mới ý thức được có điều không ổn.

"Ngài..."

"Tiếp tục vẽ đi, ta không quấy rầy em đâu."

Cái này mà còn gọi là không quấy rầy sao?

Dụ Quân Chước thực sự không biết phải làm gì với hắn.

Chu Viễn Hồi cố tình "hành hạ" y, hai tay giam cầm lấy eo bụng, chậm rãi tiến tới, lại không cho y dừng bút. Bàn tay Dụ Quân Chước run lên, một vết mực lớn loang lổ trên giấy, hủy hoại hoàn toàn bức tranh.

"Đổi tờ khác, tiếp tục." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.

Dụ Quân Chước đành thay một tờ giấy mới, nhưng tay run đến mức chẳng thể cầm nổi bút.

Chu Viễn Hồi thấy vậy, liền nắm lấy tay y, một bên không ngừng động tác, một bên ép y tiếp tục vẽ. Đầu bút lông loạn thành một mảng, mực đen thấm ướt khắp mặt giấy.

Cuối cùng, Dụ Quân Chước đành chống một tay lên bàn để giữ thăng bằng, miễn cưỡng không đến mức quá chật vật. Nước mắt cùng mồ hôi hòa lẫn, nhỏ xuống bức "Mặc Mai Đồ" còn dang dở, mực và nước quyện vào nhau, chẳng rõ là tranh hay là tâm ý.

Đêm nay......

Bức "Mặc Mai Đồ" của Dụ Quân Chước rốt cuộc cũng không thể hoàn thành.

Khi Chu Viễn Hồi ôm y đặt lên giường, Dụ Quân Chước đã mệt mỏi đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi.

"Ngủ đi, ta ôm em." Chu Viễn Hồi cúi xuống, khẽ hôn lên giữa hàng mày của y.

"Ta vốn còn có chuyện muốn nói với ngài..." Giọng Dụ Quân Chước khàn khàn, yếu ớt.

"Bây giờ muốn nói sao?" Chu Viễn Hồi nhẹ giọng hỏi.

"Ngày mai rồi nói sau." Dụ Quân Chước rúc đầu vào trong lòng ngực hắn, dù sao tương lai của bọn họ còn rất dài.

Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng xoa bóp phần eo thiếu niên, sợ ngày mai y sẽ đau nhức. Sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Dụ Quân Chước, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, kiên nhẫn lại ôn nhu.

Có lẽ là vì hôm nay ở trong Tĩnh Viên, ký ức năm xưa chợt ùa về...

Đó là một buổi trưa hè rực rỡ, ánh mặt trời chói chang, nóng đến mức khiến người ta khó chịu.

Tại một thôn trang cách Tĩnh Viên không xa, Chu Viễn Hồi từng đưa cho một hài tử một bát nước.

Đứa bé ấy không lớn hơn Chu Dung bao nhiêu, gầy gò, nhỏ nhắn, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt đen láy, lạnh lẽo thấu xương, khiến hắn nhớ mãi không quên suốt nhiều năm.

Sau này, hắn vẫn luôn hối hận.

Hối hận khi đó mình không thể làm được gì cho y...

Chu Viễn Hồi khẽ vuốt sống lưng thiếu niên trong lòng, thầm nghĩ, nếu năm đó hắn không khoanh tay đứng nhìn, có lẽ Dụ Quân Chước đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Nhưng hắn khi ấy... có thể làm được gì chứ?

Với một hài tử chỉ gặp mặt một lần, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là âm thầm sai quản gia lấy cớ, đem tất cả thư tịch trong Tĩnh Viên đưa đến thôn trang.

Sau đó, Chu Viễn Hồi rời đến Đông Châu, một đi liền mấy năm dài đằng đẵng...

Sau đó, hắn lại đến Nam Cảnh, nơi chiến trường khốc liệt, bao lần sinh tử, thân mình tắm trong máu lửa, không biết mỏi mệt.

Mà đứa trẻ gầy yếu năm xưa, tưởng chừng đã bị chôn vùi trong ký ức mơ hồ, lại bất ngờ từ trong bụi gai mà vươn lên, trưởng thành một thiếu niên kiên nghị và dũng cảm, cuối cùng trở thành Vương phi độc nhất của hắn.

Chu Viễn Hồi thầm nghĩ, nếu vận mệnh cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không chút do dự ôm chặt lấy đứa bé ấy, che chở y suốt đời, không để y phải hứng chịu dù chỉ một chút mưa gió.

Đêm nay, Chu Viễn Hồi mơ một giấc mộng.

Hắn mơ thấy mình quay về hơn một năm trước.

Khi đó, hắn vừa từ Nam Cảnh trở về, ngày ngày nhốt mình trong Vương phủ, không gặp bất kỳ ai.

Nhưng trong giấc mộng, hắn lại hoảng hốt cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó.

Hắn đã mất đi thứ gì chứ?

Nhất định là một thứ vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức khiến lòng hắn trống rỗng, đau đớn khôn nguôi.

Bên ngoài, tiếng sấm vang lên, mưa xuân hạ rơi lất phất.

Cơn mưa không lớn, nhưng lại lạnh thấu xương.

Chu Viễn Hồi chưa bao giờ sợ lạnh. Dù là giữa mùa đông khắc nghiệt, hắn vẫn có thể c.ởi trần dậy sớm luyện võ. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, cơn lạnh ấy lại thấm sâu vào tứ chi, xuyên thẳng đến lục phủ ngũ tạng, lạnh đến mức tim hắn cũng quặn đau.

"Phụ vương, người làm sao vậy?" Chu Dung nép mình trong vòng tay Chu Viễn Hồi, giọng nói non nớt cất lên.

"Dung mhi, con ở trong phòng chờ, phụ vương ra ngoài xem một chút." Chu Viễn Hồi ôn nhu nói.

"Dung nhi muốn đi cùng phụ vương." Chu Dung ôm chặt không buông.

Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ, đành bế nhóc con bước ra khỏi Vương phủ.

"Vương gia, lúc này ngài không thể xuất hiện." Đàm Nghiên Bang khẽ nhắc.

"Trời mưa tầm tã, lại là ban đêm, sẽ không ai nhận ra."

Chu Viễn Hồi đẩy cửa lớn, từ xa đã trông thấy một thiếu niên nằm bất động giữa con phố lạnh lẽo. Thân thể y ướt sũng trong cơn mưa, không rõ sống chết.

Tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, tựa hồ như bị một lực vô hình dẫn lối, từng bước tiến đến bên thiếu niên kia. Khoảnh khắc ấy, trái tim vốn trống rỗng của hắn bỗng chốc được lấp đầy.

Không chút do dự, Chu Viễn Hồi cúi người nhấc thiếu niên lên, đặt y lên vai rồi lặng lẽ đưa về Vương phủ. Trong thời khắc đáng ra phải vô tình, trong thời điểm lẽ ra phải ẩn mình, hắn lại đưa ra quyết định đầy xúc động.

Hoàn toàn thuận theo bản năng...

Chu Viễn Hồi chợt bừng tỉnh, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng.

Hắn cúi đầu nhìn dung nhan say ngủ trong lòng mình, trân quý ôm chặt lấy y, khẽ thở dài một tiếng.

Thôi vậy... Chu Viễn Hồi vốn không tin vào số mệnh.

Hiện tại, hắn tin.

Không chỉ tin, mà còn thành tâm cầu nguyện.

Hắn nguyện rằng vận mệnh có thể đối đãi bọn họ nhân từ hơn một chút, có thể ban cho hắn điều mong mỏi, có thể che chở người hắn yêu, và trong dòng chảy dài lâu của thời không, vĩnh viễn không chia lìa, dẫu có cách xa cũng sẽ sớm ngày đoàn tụ.

 【 Hoàn Chính Văn 】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.