Tuy nói là hội ngắm hoa, nhưng không chỉ đơn thuần là ngắm hoa.
Hôm nay, những thanh niên tài tuấn đến đây không ít, cả văn nhân lẫn võ nhân đều có, khó tránh khỏi muốn luận bàn giao lưu một phen.
Dụ Quân Chước không giỏi thi phú, nhưng lại biết vẽ tranh, liền cầm bút tùy hứng vẽ một bức góp vui. Không biết mọi người thật lòng yêu thích hay chỉ cổ động bầu không khí, nhưng ai nấy đều tranh nhau muốn giữ bức tranh. Khiến y nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Từ trước đến nay, y chưa từng ứng đối những trường hợp thế này, quả thực không có kinh nghiệm.
Cuối cùng, có một học sinh đề xuất: "Chúng ta lát nữa sẽ thi đối thơ, không bằng lấy bức họa này làm phần thưởng cho người thắng cuộc."
Dụ Quân Chước tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ không ngờ đến khi phân định thắng thua, người đoạt giải nhất lại là Trần Triết Vãn.
Y bất giác liếc nhìn Chu Viễn Hồi, trong lòng có chút lo lắng vị Vương gia này sẽ không vui. Nhưng Hoài Vương điện hạ lại chỉ thản nhiên như không, dường như chẳng hề để tâm.
Sau khi văn nhân đối thơ xong, Dụ Quân Chước lại theo Chu Viễn Hồi đến xem võ nhân tỷ thí.
Những người tham gia hôm nay không chỉ có con cháu thế gia mà còn có các võ nhân xuất thân từ quân doanh, phần lớn đều quen biết với Chu Viễn Hồi. Ai nấy giao đấu vô cùng nghiêm túc, khí thế hừng hực. Có một vị võ tướng nhìn thấy Chu Viễn Hồi, liền mời Hoài Vương điện hạ nể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707410/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.