Không ai ngờ rằng, Vu Sảng sợ máu.
Khi Lục Nhất Mãn xuất hiện trong căn phòng chật hẹp, Dư Tứ Minh không giấu nổi vẻ sửng sốt trên mặt, nhưng rất nhanh sau đó là tràn đầy vui mừng.
Cậu ta gần như lập tức chống tay vào bàn đứng dậy, kéo lê đôi chân mềm nhũn chạy về phía anh, muốn lao vào vòng tay anh để tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng Lục Nhất Mãn không nhìn cậu, mà giương mắt về phía Vu Sảng đang nằm trên đất, thấy vết máu trên trán hắn, anh rũ mí mắt, một tay vác hắn lên vai.
Khi chạm vào vòng eo săn chắc của hắn, anh bèn siết chặt cánh tay.
Dư Tứ Minh đang lao tới bỗng dừng bước, ngơ ngác nhìn anh.
"Em có muốn cùng đến bệnh viện không?"
Anh vác Vu Sảng lộn ngược trên vai mà vẫn không quên quay lại hỏi cậu. Giọng nói thật nhẹ bẫng, thật dễ xoa dịu lòng người.
Dư Tứ Minh đờ đẫn nhìn vào mắt anh, có lẽ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, nên gật đầu theo lời anh.
"Vậy đi cùng anh." Anh cong mắt mỉm cười, lại dịu dàng bảo: "Đừng sợ."
Dư Tứ Minh chợt thấy cay cay nơi sống mũi, cúi đầu che giấu đôi mắt đỏ hoe, gật đầu lộn xộn.
...
Vết thương của Vu Sảng không nặng, chỉ là chấn động não nhẹ, nhưng Dư Tứ Minh vẫn đứng ngồi không yên, trên mặt không giấu nổi vẻ ăn năn và khó xử.
Cậu vốn là người dễ mềm lòng.
Lục Nhất Mãn lặng lẽ nhìn cậu.
"Anh Nhất Mãn." Nhận ra ánh mắt của anh, Dư Tứ Minh hơi ngượng ngùng gọi.
"Sao vậy?" Anh mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-cua-do-cong-chinh/2393604/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.