“Ai, ca quần áo anh đâu?”
Phí Thu từ trong ký túc xá đi đến buồng vệ sinh, lại từ buồng vệ sinh đi đến ban công, “Sọt giặt quần áo đâu? Đều đi đâu vậy?”
Hắn ngày hôm qua cùng Hạ Trụ chơi bóng đánh thua, người thua phải giặt quần áo đối phương một tuần.
Hôm nay là ngày đầu tiên, kết quả Hạ Trụ tắm rửa quần áo cùng với sọt giặt quần áo toàn bộ không thấy.
Phí Thu tìm một vòng cũng chưa tìm được, hắn trở lại phòng ngủ, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Hạ Trụ: “Ca anh thật tốt quá, em liền biết anh luyến tiếc để em giặt nhiều quần áo như vậy!”
Hạ Trụ liếc mắt nhìn hắn: “Biết cái gì mà biết? Quần áo tôi đã sớm bị người cầm đi.”
Phí Thu sửng sốt: “Ai a? Bị phạt giặt quần áo mà cũng có người muốn giành sao?”
Hạ Trụ từ màn hình máy tính ngẩng đầu, khóe môi giơ lên, thong thả ung dung tung ra hai tự: “Quý Dữ.”
“Hắn?”
Phí Thu đầu đầy dấu chấm hỏi, đặt liên tiếp ba câu hỏi “Em bỏ lỡ cái gì sao? Hai người khi nào phát triển đến một bước này? Em như thế nào không biết?”
Hạ Trụ nhướng mày, trong mắt có một tia đặc sắc.
Hắn đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên nghe thấy điện thoại vang lên, tiếng chuông riêng biệt làm biểu tình trên mặt hắn có chút trầm xuống, khí áp quanh thân giảm xuống theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Phí Thu xem xét liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ba anh?”
Hạ Trụ gật gật đầu, đi đến ban công tiếp điện thoại.
“Hạ Trụ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thanh-omega-phat-hien-minh-mang-thai/2463902/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.