Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lưu Kha: “Nó nhận ra Hàng Hàng nên mới cứu thằng bé...”
Tô Thừa Văn cười gượng nói: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ Tiểu Ngũ không quên chúng ta.”
Thấy vợ lẩm bẩm không nói, ông ấy lấy lại tinh thần, hỏi Tô Hàng: “Tiểu Ngũ cũng lớn rồi nhỉ, lúc con gặp con bé, con bé...”
Tô Hàng biết ba muốn hỏi gì, anh ta khàn giọng nói: “Biết cười biết nói, rất bình thường...”
Tô Thừa Hạo cũng im lặng.
Ông ấy nhớ đến đứa trẻ tên Tiểu Ngũ, khi vợ bế về, cô chỉ lớn hơn mèo con một tí.
Có lời nhắc nhở của vợ, ông ấy biết đứa trẻ này không bình thường, là một đứa ngốc.
Nhưng cả nhà họ đều không để bụng.
Theo thời gian đứa trẻ lớn lên, ông ấy và vợ đôi khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô bé, hoặc bị cô bé nhìn chằm chằm, luôn có một cảm giác khác thường không nói nên lời.
Ông ấy không muốn thừa nhận đó là một cảm giác sợ hãi như hình với bóng.
Nhưng những điều này cũng không sao, chỉ cần coi cô bé như một con rô bốt, cảm giác này sẽ nhạt dần.
Dù sao cũng có chút tiếc nuối, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, vẫn muốn nghe cô bé gọi họ là ba mẹ, muốn nhìn thấy sự dựa dẫm và yêu thương của cô bé dành cho họ.
Đôi khi vợ chồng họ nói chuyện riêng vào ban đêm, sẽ than thở đứa trẻ này nuôi không quen.
Ông ấy cảm thấy cho dù đứa trẻ có ngốc nghếch, theo bản năng cũng nên có một số biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/1106334/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.