🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 45

Khi Hạ Tuyên trở lại, trên tay hắn đã có thuốc dán và máy sấy tóc. Hắn dán thuốc cho Hướng Biên Đình, lại bảo cậu ngồi bên giường, rồi giúp cậu sấy tóc.

Gió ấm áp thổi vào mặt, Hướng Biên Đình cảm thấy mình vẫn chưa thể thở bình thường. Hạ Tuyên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thỉnh thoảng lại chạm vào tai cậu.

Hạ Tuyên đứng bên giường, nhìn xuống bạn nhỏ trước mặt. Lần đầu tiên gặp Hướng Biên Đình, cậu đã mặc chiếc áo choàng ngủ màu xanh đậm này, nhưng giờ Hạ Tuyên nhìn cậu trong chiếc áo đó lại cảm thấy khác hẳn. Hồi đó, mọi thứ rất trong sáng, hắn chỉ bị thu hút bởi khí chất của cậu bạn nhỏ này, không giống như bây giờ, nó đã trộn lẫn với h*m m**n.

Hắn biết không thể ở một mình với Hướng Biên Đình quá lâu, nên sau khi sấy tóc xong, hắn cũng chuẩn bị ra về. Tất nhiên không phải hắn không muốn ở lại, mà là hắn không muốn tự dằn vặt mình. Hắn hiểu rõ tính cách của mình, đã dùng hết kiên nhẫn của cả đời vào Hướng Biên Đình rồi, nhưng kiên nhẫn luôn có giới hạn, không đủ để chống lại h*m m**n do bản năng của đàn ông mang lại.

Hạ Tuyên sấy tóc cho Hướng Biên Đình xong thì đi ra phòng khách lấy cặp sách và điện thoại cho cậu, còn rót cho cậu một cốc nước để trên tủ đầu giường.

“Tối có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé, tôi đi trước đây.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Ừm… hôm nay cảm ơn anh nhé, thầy Hạ.”

“Ngủ đi.” Hạ Tuyên đi ra và đóng cửa lại.

Hướng Biên Đình nhìn cánh cửa, ngây người một lúc.

Hạ Tuyên dọn ghế trong phòng tắm về chỗ cũ, rồi phân loại quần áo của Hướng Biên Đình cho vào máy giặt. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm và phòng khách, hắn mới về nhà.

Hướng Biên Đình nằm trong chăn xem điện thoại, cảm thấy cổ chân vừa nóng vừa sưng, nhưng không còn đau như lúc nãy nữa. Cậu nhắn tin cho Lâm Vũ Hách.

Hướng Biên Đình: [Cậu giúp tôi một việc được không?]

Lâm Vũ Hách: [Tất nhiên rồi]

Lâm Vũ Hách: [Việc gì vậy?]

Hướng Biên Đình: [Tôi xin nghỉ năm ngày, mấy ngày này cậu có thể livestream cho tôi không?]

Lâm Vũ Hách: [? ?]

Hướng Biên Đình: [Chỉ cần gọi video, camera hướng về bảng là được, tôi muốn nghe bài giảng.]

Hướng Biên Đình: [Tôi sẽ trả tiền cước dữ liệu, được không?]

Hướng Biên Đình: [Nếu được thì sẽ có phần thưởng khác.]

Lâm Vũ Hách suýt quỳ xuống trước Hướng Biên Đình, thầm nghĩ đây có phải là thế giới của học bá không?

Lâm Vũ Hách gửi một loạt biểu tượng “ôm quyền”.

Lâm Vũ Hách: [Cậu nên đến xem tôi quỳ như thế này đã đúng chưa.]

Hướng Biên Đình nhìn điện thoại và cười.

Hướng Biên Đình: [Nếu được thì cho tôi một câu chắc chắn.]

Lâm Vũ Hách: [Tất nhiên là được rồi.]

Hướng Biên Đình: [Cảm ơn cậu.]

Lâm Vũ Hách: [Thực ra thiếu một hai tiết cũng không sao, cậu thông minh như vậy mà, chỉ cần một chút thời gian là theo kịp thôi, hay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, học online mệt lắm.]

Không muốn nghỉ học chỉ là một lý do bề ngoài thôi.

Ở nhà năm ngày không làm gì thật sự rất chán, đó mới là điều khiến người ta phiền muộn.

Hướng Biên Đình: [Ở nhà chả có việc gì làm.]

Hướng Biên Đình: [Thôi thì nghe bài giảng cho đỡ chán.]

Lâm Vũ Hách: [Chân cậu thế nào rồi? Có cử động được không?]

Hướng Biên Đình: [Có cử động nhưng không đi được.]

Lâm Vũ Hách: [Không đi được một tẹo nào á?]

Hướng Biên Đình:[Có thể nhảy]

Lâm Vũ Hách:[Vậy bây giờ cậu thế nào? Một mình ở nhà ổn không?]

Hướng Biên Đình từ từ gõ ra bốn chữ: [Còn có thầy Hạ]

Lâm Vũ Hách:[[ngón cái] đáng tin đấy]

Lâm Vũ Hách:[Cậu quen anh ta lâu chưa?]

Hướng Biên Đình:[?]

Lâm Vũ Hách:[Thầy Hạ á, cậu có biết anh ta từ trước không?]

Hướng Biên Đình:[Trước tôi không sống ở đây, tới khi nhập học mới quen.]

Hướng Biên Đình:[Sao tự dưng hỏi vậy?]

Lâm Vũ Hách:[Cậu không thấy anh ta đối xử với cậu đặc biệt tốt sao?]

Ngón trỏ của Hướng Biên Đình đặt trên màn hình khẽ động một chút.

Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng có cảm giác này sao?

Điều đó có phải có nghĩa là những suy nghĩ đó không phải chỉ là tưởng tượng của cậu không?

Hướng Biên Đình:[Anh ấy vốn đã rất tốt rồi.]

Lâm Vũ Hách:[Tôi nói là đặc biệt tốt, điểm mấu chốt là “đặc biệt”.]

Lâm Vũ Hách:[Cậu có chắc anh ta cũng như vậy với người khác không?]

Hướng Biên Đình không muốn bàn tán về Hạ Tuyên trước mặt người khác, cậu chỉ trả lời một câu “chúng tôi hợp nhau”, rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác nói với Lâm Vũ Hách.

Hạ Tuyên về nhà tắm rửa, cảm giác thiếu thốn không thể giải tỏa được đã được giải quyết lúc tắm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Hắn nằm trên giường, lại nhớ đến mùi hương trên người Hướng Biên Đình.

Lần này hắn chẳng buồn vào nhà vệ sinh nữa, cứ thế nằm trên giường, nhắm mắt lại tay giấu dưới chăn, điện thoại reo mà mãi không nghe, đến khi reo lần thứ hai hắn mới đưa tay nhận, tay kia vẫn không ngừng.

Người gọi đến là một người quen cũ, một khách hàng trước đây, cũng là bạn cũ của hắn.

Hạ Tuyên nhận điện thoại, nhưng không nói gì, chỉ giơ điện thoại lên tai.

“Tôi cứ tưởng ông ngủ rồi.” Ở đầu dây bên kia, Lý Vân Mục nói.

Hạ Tuyên thầm nghĩ, ông tưởng tôi ngủ rồi mà lại gọi tận hai cuộc, có phải không biết ý quá không?

Nhưng tên này vốn đã như vậy.

Hạ Tuyên không sợ người khác biết hắn đang làm gì, nhưng cũng khá khó chịu khi người này lại gọi điện vào lúc này, liền nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng hắn có vẻ không kiên nhẫn, tiếng thở nhẹ cũng rất rõ ràng.

Cả hai đều là đàn ông, không thể không nghe ra âm thanh này có hơi không đúng.

“Tôi không làm phiền gì chứ…” Lý Vân Mục hỏi với chút do dự.

Hạ Tuyên lười biếng không muốn nói nhiều: “Có chuyện gì quan trọng không? Không thì cúp máy.”

Nói nhiều một chút là có thể nghe ra hơi thở của người này không ổn, Lý Vân Mục gần như xác nhận mình đã làm phiền người ta, liền cười một tiếng, nói: “Ông chủ Hạ cũng hoang dã đấy, đang làm cái chuyện đó mà vẫn nghe điện thoại của tôi.”

Có vẻ như không có chuyện gì quan trọng, Hạ Tuyên không nói thêm câu nào, trực tiếp cúp máy.

Cuối cùng, hắn mở WeChat của Hướng Biên Đình, bấm vào đoạn ghi âm trước đó cậu gửi cho mình, mở từng đoạn từng đoạn ra, cũng nghe từng đoạn từng đoạn, nghe giọng nói thanh lãnh của thiếu niên, nhắm mắt lại để kết thúc.

Sau khi xong việc, Hạ Tuyên lại vào phòng tắm, tắm xong mới quay về phòng ngủ nhìn điện thoại một cái, Lý Vân Mục gọi không có chuyện gì quan trọng, chỉ là chuyện xăm hình. Hắn trả lời tin nhắn xong thì bất ngờ nhận được một khoản chuyển khoản từ Hướng Biên Đình, bên dưới có một tin nhắn.

Hướng Biên Đình:[Thầy Hạ, hôm nay làm phiền anh rồi, đây là tiền tôi đã đăng ký khám và tiền thuốc hôm nay.]

Hạ Tuyên:[Không cần đâu.]

Hướng Biên Đình:[Cần mà.]

Hạ Tuyên biết nếu giờ mình không nhận, sau này Hướng Biên Đình chắc chắn sẽ nghĩ cách khác để trả lại số tiền này, nên hắn đã nhận tiền.

Vì hai tin nhắn gửi từ Hướng Biên Đình mà trong lòng Hạ Tuyên  lại cảm thấy ngứa ngáy, vừa rồi tắm xong mà như không. Hắn thật sự muốn gọi điện cho Hướng Biên Đình, tiếp tục chuyện lúc nãy, nói cho cậu bé biết mình đang làm gì, vì ai mà làm điều này. Hắn nhắm mắt lại, ném điện thoại sang một bên, nghĩ thầm mình đúng là cái Đ* c*m th*.

Hướng Biên Đình nằm trên giường một lúc rồi mới kéo chăn ra bước xuống đất, cậu nhấc chân phải lên nhảy một cái, nhảy được nhưng hơi khó khăn. Cậu lấy điện thoại trên giường, vịn vào tường để nhảy ra khỏi phòng ngủ.

Phòng ngủ lớn, phòng khách cũng lớn, Hướng Biên Đình đã nhảy rất chậm rồi, nhưng khi nhảy đến ghế sofa thì đã thấy hơi thở gấp gáp. Cậu ngồi xuống nghỉ một lúc, rồi nhìn bó hoa hướng dương trên bàn trà.

Để như vậy một đêm chắc chắn sẽ héo.

Hướng Biên Đình gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ quản gia, hỏi nhà có bình hoa không.

Chú Hạ: [Có, tủ thứ hai ở cửa ra vào, tầng thứ ba.]

Chú Hạ: [Có chuyện gì vậy?]

Hướng Biên Đình: [Không có gì, cháu tìm bình hoa để cắm hoa thôi.]

Trước đây Hướng Biên Đình cũng không có hứng thú với việc này, nên khi Hạ quản gia đưa cậu đến đây, nhà không có bình hoa nào cả.

Chú Hạ: [Sau này có cần tôi đặt hoa cho cậu không?]

Hướng Biên Đình: [Tại sao lại đặt hoa cho tôi?]

Một lúc sau Hướng Biên Đình mới phản ứng lại, trả lời: [Bó hoa này là người khác tặng, không phải tôi tự mua, tôi đâu có cái phong cách sống đó.]

Đổi nước cho hoa cậu còn thấy phiền phức nữa là.

Hướng Biên Đình nhảy đến cửa ra vào, tìm được một bình hoa đẹp và phù hợp, rồi lại ôm bình hoa nhảy về phòng khách.

Cậu tháo bó hoa ra, cầm từng bông hướng dương một, học theo hướng dẫn trên mạng cắt tỉa đầu cành, rồi c*m v** bình hoa.

Cậu nhảy từ cửa ra vào vào phòng khách, rồi từ phòng khách nhảy vào bếp, đi đi lại lại thế này còn mệt hơn chạy 3000 mét. Chân trái gần như đã nhảy thành chân kỳ lân rồi.

Hướng Biên Đình đổ một chút nước vào bình hoa, cậu nhảy nhiều như vậy mà không gặp vấn đề gì, nhưng trong bếp lại trượt chân, nước từ bình hoa rơi xuống đất, lúc cậu nhảy quay lại thì chân trượt một cái, cuối cùng vẫn ngã. May mà bình hoa được bảo vệ, chỉ có đầu gối bị va chạm, hơi đau.

Hướng Biên Đình đẩy bình hoa sang một bên, chống tay vào ghế bên cạnh đứng dậy. Cậu lấy cây lau nhà lau nước trên sàn, xong thì cẩn thận nhặt bình hoa trên đất, rồi nhảy ra khỏi bếp.

Đêm qua Hướng Biên Đình ngủ không ngon, mắt cá chân vừa sưng vừa nóng vừa đau, đầu gối cũng hơi đau. Cậu mơ màng cả đêm, đến nỗi sáng dậy còn không biết tối qua mình có ngủ không.

Cậu dậy rất sớm, mí mắt sưng lên, rất khó chịu. Sau khi tỉnh dậy, cậu cử động chân phải một chút, cảm thấy không khá hơn hôm qua bao nhiêu, có lẽ vì tối qua nhảy qua nhảy lại quá nhiều.

Cậu cầm điện thoại lên xem qua, trên đó có một tin nhắn từ Hạ Tuyên, gửi lúc hơn một giờ đêm qua.

Hạ Tuyên: [Dậy rồi thì bảo tôi biết nhé.]

Hướng Biên Đình báo cáo thật: [Em dậy rồi.]

Bây giờ mới bảy giờ, Hạ Tuyên chắc vẫn chưa dậy đâu.

Hướng Biên Đình kéo chăn lên định xuống giường, ngồi bên giường lại hơi do dự, mắt cá chân rõ ràng đã sưng hơn hôm qua một chút, cậu không dám nhảy nữa, nhưng bây giờ thật sự rất muốn đi vệ sinh.

Điện thoại vang lên một tiếng, cậu quay đầu nhìn qua.

Hạ Tuyên: [Dậy sớm vậy à?]

Hướng Biên Đình: [Tối qua không ngủ ngon, dậy rồi không ngủ lại được.]

Hạ Tuyên: [Tôi qua ngay đây.]

Chưa được bao lâu, cậu đã nghe thấy tiếng chuông cửa ngoài kia, ngay sau đó điện thoại lại nhận được một tin nhắn.

Hạ Tuyên: [Tôi vào đây.]

Phía sau còn bổ sung thêm một câu: [Được không?]

Hướng Biên Đình trả lời: [Được chứ.]

Hạ Tuyên trực tiếp bấm mật mã khóa cửa vào nhà.

Hướng Biên Đình dùng điện thoại làm gương soi mặt mình, túm một chút tóc rối, chỉnh lại cổ áo, không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đặt điện thoại xuống, hắng giọng rồi nói: “Mời vào.”

Hạ Tuyên mở cửa bước vào, Hướng Biên Đình không biết nói gì, chỉ chào một câu “Sớm”. Cả đêm không ngủ ngon, giờ có hắng giọng cũng vô ích, khi mở miệng, giọng cậu vẫn khàn.

Cậu không ngờ Hạ Tuyên  lại dậy sớm như vậy, càng không ngờ hắn lại đến vào buổi sáng sớm.

“Sớm.” Hạ Tuyên  đáp lại, tới xem chân cậu trước rồi nhíu mày, “Sao sưng hơn hôm qua nhiều vậy?”

Hướng Biên Đình mím môi không nói.

“Có muốn rửa mặt không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

Hướng Biên Đình do dự một chút, thì thầm: “Em muốn đi vệ sinh.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, rồi trực tiếp bế cậu lên.

Hướng Biên Đình vẫn mặc cái áo ngủ của tối qua, lần này đã cố gắng chỉnh lại áo cho chặt, cuối cùng cũng không để lộ q**n l*t ra ngoài.

Khi bế Hướng Biên Đình lên, Hạ Tuyên mới chú ý đến một vết bầm nhẹ trên đầu gối cậu.

“Đầu gối em làm sao vậy?”

“Tối qua không cẩn thận bị ngã một cái.”

“Không phải bảo có chuyện thì gọi cho tôi sao?”

Hướng Biên Đình không nói gì.

Giờ Hạ Tuyên đã hiểu tại sao chân Hướng Biên Đình lại sưng hơn hôm qua nhiều như vậy.

“Tối nay tôi sẽ ở lại đây.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra.

Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Cho phép không?”

Im lặng vài giây, Hướng Biên Đình gật đầu.

Hạ Tuyên có mùi nước cạo râu rất nhẹ, rất thơm, thoang thoảng, nhưng lại rất cuốn hút.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.