Khoảnh khắc bị kéo vào bên trong cánh cửa, tôi bị đè vào cánh cửa vừa bị đóng sầm lại, một hơi thở thơm mát độc đoán tràn vào mũi.
Tôi hoảng sợ giương mắt nhìn, khuôn mặt hoàn mỹ kia ghé sát vào mặt tôi: “Để tôi xem vết thương của em ở chỗ nào?”
“Anh định làm gì vậy? Anh định đặt tôi vào thế khó xử à?” Tôi hơi bực bội.
“Vết thương ở đâu?” Anh độc đoán hỏi, mặc kệ tôi đang nói cái gì.
Tôi đành phải vén tóc mái lên cho anh xem vết thương.
Lúc đang nhìn vết thương của tôi, lông mày anh chợt cau lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
Tôi nhanh chóng xõa tóc xuống, che vết thương lại rồi nói với vẻ thiếu tự tin: “Không sao đâu!”
Anh hạ giọng nói với vẻ lạnh lùng: “Em là kẻ trộm da à? Vết thương lớn như thế mà bảo không sao ư? Em là kẻ thích bị ngược đãi à?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên trợn mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức khó tả, tự nhiên sống mũi cay cay.
Nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của tôi nhìn anh, Bùi Thiên Vũ nheo mắt lại, giọng nói dịu dàng hơn: “Tại sao em không gọi điện cho tôi?”
Tôi quay mặt sang một bên, hơi tức giận nói: “Tôi là phụ nữ đã có gia đình, cứ gọi điện thoại hoài cho anh coi sao được, tôi không muốn quấy rầy anh.”
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh đã kéo tôi vào lòng, siết chặt eo tôi: “Em đang cãi bướng à?”
Tôi bĩu môi, người đàn ông này thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/1009487/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.