“Đói bụng.”
Hai người ngồi trên ghế đá của bệnh viện, ăn bánh mì của Cao Phán Nguyệt mang đến.
Ở thời đại này, dù là kiếp trước hay kiếp này cô cũng chưa từng ăn qua bánh mì, muốn ăn đồ ăn vặt ngon phải chờ đến những năm sau 2000.
Người có tiền khác người thường ở chỗ đó.
“Hôm nay quá nguy hiểm, em cũng chỉ có thể giúp chị một hai lần.”
“Hiện tại những người này càng ngày càng điên cuồng, chị về sau đừng có quá nổi bật được không?”
Nửa năm qua Cao Phán Nguyệt đã trưởng thành lên không ít, bây giờ còn muốn dặn dò Nhiễm Bình.
Nhiễm Bình vui mừng gật đầu: “Nhớ rồi, lần sau sẽ cố gắng kiềm chế, chỉ là hôm nay là người quen trong thôn của chị, con gái của ông bị bệnh, rất tội nghiệp.”
“Hiện tại hỗn loạn như vậy, nếu chị không biết kiềm chế, người tội nghiệp sẽ là chị, chị muốn cứu người trước tiên phải bảo vệ chính mình trước đã.”
Cao Phán Nguyện vội vàng khuyên nhủ cô, sau đó còn bổ sung: “Đây là chị dạy em, lúc nào cũng phải chú ý an toàn cho bản thân!”
“Sao đến phiên chị, chị lại không nghe lời?”
Nhiễm Bình làm sao không hiểu những điều này, chỉ là khi khuyên nhủ người khác chỉ cần dùng vài câu, còn tới phiên mình thì cái gì cũng quên hết.
Con người là những sinh vật phức tạp như vậy.
“Sao em lại ở đây?” Nhiễm Bình đổi chủ đề.
Cao Phán Nguyệt lấy ra một lá thư: “Hôm nay, sau khi giúp chị về, vừa lúc nhận được thư của anh Kiến Minh gửi cho ba em, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-muoi-nam-cuoc-doi/2981039/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.