Lòng bàn tay thô ráp mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, Giang Uyển Như không nhịn được mà co người lại. Trong lòng nàng vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cơ thể dường như vẫn ghi nhớ nhiệt độ của hắn. Theo bản năng, nàng nhẹ nhàng cọ má vào lòng bàn tay hắn.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Phụng phản chiếu hai đốm lửa. Đột nhiên, hắn vòng tay ôm ngang eo nàng. Giang Uyển Như tự nhiên bám lấy cổ hắn, tấm áo choàng lông cáo dính đầy bụi trên lồng n.g.ự.c bọc giáp lạnh lẽo của hắn khẽ bay theo gió.
Lục Phụng không nói một lời, sải bước quay lại. Nhịp thở phập phồng cho thấy hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Giang Uyển Như mất một lúc lâu mới định thần, đang định mở miệng thì bên tai vang lên giọng nói của một tiểu tướng.
“Khởi bẩm vương gia, quân giặc đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại tàn binh bại tướng, ngài xem…”
“Như cũ.”
Giọng nói của Lục Phụng khàn khàn, lạnh lẽo. Giang Uyển Như bị hắn giữ chặt trong lòng, người ngoài không thấy được mặt nàng, nàng cũng không thấy được tình cảnh bên ngoài, chỉ nghe tiếng gió rít gào cùng âm thanh lách tách của lửa cháy ngùn ngụt.
“… Đừng mà.”
Nàng vô thức siết chặt cánh tay. Mặc dù không biết “như cũ” nghĩa là gì, nhưng linh cảm nàng mách bảo điều đó không tốt.
Nàng khẽ nói: “Nơi này… có rất nhiều người đã giúp ta, còn có Liễu tướng quân, nếu không có họ, hôm nay thiếp đã không thể gặp lại chàng.”
“Lục Phụng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1163865/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.