Lòng bàn tay thô ráp mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, Giang Uyển Như không nhịn được mà co người lại. Trong lòng nàng vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cơ thể dường như vẫn ghi nhớ nhiệt độ của hắn. Theo bản năng, nàng nhẹ nhàng cọ má vào lòng bàn tay hắn.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Phụng phản chiếu hai đốm lửa. Đột nhiên, hắn vòng tay ôm ngang eo nàng. Giang Uyển Như tự nhiên bám lấy cổ hắn, tấm áo choàng lông cáo dính đầy bụi trên lồng n.g.ự.c bọc giáp lạnh lẽo của hắn khẽ bay theo gió.
Lục Phụng không nói một lời, sải bước quay lại. Nhịp thở phập phồng cho thấy hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Giang Uyển Như mất một lúc lâu mới định thần, đang định mở miệng thì bên tai vang lên giọng nói của một tiểu tướng.
“Khởi bẩm vương gia, quân giặc đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại tàn binh bại tướng, ngài xem…”
“Như cũ.”
Giọng nói của Lục Phụng khàn khàn, lạnh lẽo. Giang Uyển Như bị hắn giữ chặt trong lòng, người ngoài không thấy được mặt nàng, nàng cũng không thấy được tình cảnh bên ngoài, chỉ nghe tiếng gió rít gào cùng âm thanh lách tách của lửa cháy ngùn ngụt.
“… Đừng mà.”
Nàng vô thức siết chặt cánh tay. Mặc dù không biết “như cũ” nghĩa là gì, nhưng linh cảm nàng mách bảo điều đó không tốt.
Nàng khẽ nói: “Nơi này… có rất nhiều người đã giúp ta, còn có Liễu tướng quân, nếu không có họ, hôm nay thiếp đã không thể gặp lại chàng.”
“Lục Phụng, đừng làm hại họ, được không?”
Tiểu tướng bên cạnh cúi đầu, không dám lên tiếng.
Từ khi Lục Phụng thống lĩnh tam quân, quân lệnh như sơn, từng lời nói ra đều nặng tựa ngàn cân. Ngay cả tướng quân Lăng Tiêu cũng không dám cãi lệnh hắn, bao lần bị hắn khiển trách là “nhân từ như đàn bà”. Vậy mà giờ đây, trong lòng hắn lại ôm một “nữ nhân” thực sự, không biết vương gia sẽ phản ứng thế nào.
Ai cũng nghĩ Lục Phụng là người không thể bị sắc đẹp mê hoặc. Mấy tháng nay, hắn đánh trận không ngừng, đánh đến mức quân Đột Quyết chạy trối chết, nhưng quân ta cũng tổn thất nặng nề, hậu phương gần như không kịp tiếp tế.
Trong đó, bao nhiêu phần là vì thánh chỉ của hoàng đế, còn bao nhiêu là vì vương phi?
Lục Phụng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, không ai dám bàn tán. Tiểu tướng chỉ dám suy đoán trong lòng, lén lút nhìn sắc mặt vương gia.
Lông mày Lục Phụng nhíu chặt, sắc mặt âm trầm. Không chỉ tiểu tướng, ngay cả Giang Uyển Như trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên. Một lát sau, Lục Phụng mới cất giọng: “Giam lại.”
Gió lạnh thổi tung tà áo, Lục Phụng chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi sải bước về phía lều trại không xa.
Chiếc lều này rõ ràng vừa mới được dựng lên, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có một bàn trà, một ngọn đèn, một chiếc giường nhỏ, trên mặt đất và tựa ghế phủ da hổ.
Lục Phụng bế Giang Uyển Như ngồi xuống ghế, nàng ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn.
Từ lần chia ly trước, hai người đã xa cách hơn hai tháng, trong khoảng thời gian đó, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Dưới ánh nến lay động, hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu.
Lông mi Giang Uyển Như khẽ run, nàng thì thào: “Cứng.”
Bộ giáp trên người hắn vừa lạnh vừa cứng, khiến má nàng đau nhói.
Lục Phụng mím môi. Tư thế này không tiện cởi giáp, nhưng hắn không buông nàng ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Cằm hắn tựa lên trán nàng, ngón tay dài có lực móc lấy khóa giáp, hơi dùng sức.
“Cạch.”
Tấm giáp khẽ rung động, nặng nề rơi xuống tấm da hổ trên mặt đất.
Hắn không khống chế được lực tay, ngay cả lớp áo bên trong cũng bị xé mở.
Lồng n.g.ự.c hắn hơi hé ra, để lộ phần thân trên rắn chắc cường tráng.
Giang Uyển Như lập tức tròn xoe mắt.
Là phu thê nhiều năm, nàng không phải ngượng ngùng, nhưng dưới ánh nến lờ mờ, nàng thấy trên người hắn chi chít những vết thương dữ tợn, vài chỗ còn chưa khép miệng, đóng thành vảy m.á.u sẫm màu.
Những vết thương chằng chịt trên da thịt hắn, xung quanh vẫn còn ửng đỏ.
Vết đao, vết tên, đều là mới.
Trái tim Giang Uyển Như thắt lại.
Nàng run rẩy đưa tay ra, áp lên lồng n.g.ự.c hắn.
“… Chàng có đau không?”
Giọng nàng mang theo chút nghẹn ngào. Dù đang ở giữa khói lửa chiến tranh, trước đây nàng sống trong thành Vệ yên bình, chưa từng chứng kiến sự tàn khốc của chiến trận. Ngay cả khi bị bắt, nhờ có Bùi Chương và Liễu Nguyệt Nô cố ý bảo vệ, nàng cũng chưa từng chịu tội gì nặng nề.
Thi thể la liệt khắp nơi cùng ánh lửa bập bùng vừa rồi khiến nàng vô cùng chấn động. Giờ đây, nhìn những vết thương chằng chịt trên người Lục Phụng, ánh mắt Giang Uyển Như tràn đầy hoảng hốt, suýt nữa rơi nước mắt.
"Chỉ là vết thương nhỏ, Như nhi đừng sợ."
Cơ thể mềm mại thơm ngát trong lòng, Lục Phụng đã ôm nàng rất lâu, cuối cùng cũng xác nhận đây không phải là mộng, cũng không phải ảo giác của hắn. Hắn gần như đã giẫm nát nửa thảo nguyên để tìm kiếm nàng - nương tử của hắn, cuối cùng cũng quay về bên hắn.
Lục Phụng vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần của nàng.
Hắn không phải người giỏi ăn nói.
Hắn không biết bày tỏ với Giang Uyển Như rằng những ngày qua hắn nhớ nàng biết bao, lo lắng cho sự an nguy của nàng đến mức nào.
Hắn càng không thể kể cho nàng nghe về sự nóng nảy, giận dữ và bất an của hắn.
Hắn chỉ ôm nàng, hai cánh tay siết chặt vòng eo mềm mại, như thể muốn khảm nàng vào trong thân thể mình.
Lòng Giang Uyển Như cũng chua xót. Sau ngần ấy ngày bôn ba, nàng cũng rất nhớ hắn. Trước đây nàng thường chê hắn thô lỗ, chê hắn quá mạnh tay, lúc nào cũng làm nàng đau. Nhưng lúc này, khi được hắn siết chặt trong vòng tay, nàng lại cảm thấy yên lòng chưa từng có.
Cơ thể họ áp sát nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy đối phương, bình ổn lại niềm vui tái ngộ.
Rất lâu sau, Giang Uyển Như tựa vào n.g.ự.c hắn, đưa tay chạm vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.
Cằm hắn đã lâu không được cạo, chạm vào tay nàng đến đau nhói.
Nàng khẽ nói: "Chàng gầy đi rồi."
Những tháng gần đây chiến trận liên miên, hắn thường xuyên chưa ăn được mấy miếng đã nghe tiếng trống trận vang lên, hoặc phải ra quân đánh đêm, ngày đêm đảo lộn.
Lục Phụng giỏi cầm binh, bất kể là quân Đột Quyết hay quân Tề đều thần thánh hóa hắn, nhưng hắn suy cho cùng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ gầy đi.
Gương mặt hắn vốn dĩ đã góc cạnh rõ ràng, nay lại tiều tụy đi vài phần, khiến chân mày càng cao hơn, hốc mắt càng sâu hơn. Đôi lông mày rậm ép xuống mắt, sắc mặt trông u ám, tàn nhẫn. Vừa rồi suýt nữa dọa nàng sợ hãi.
Tìm lại được báu vật đánh mất, sắc mặt u ám của Lục Phụng hòa hoãn đôi chút.
Hắn cúi đầu, khẽ đáp: "Nàng cũng..."
Pussy Cat Team
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt đen láy của nàng, nhìn hai má nàng vẫn đầy đặn, sắc mặt hồng hào, hắn không thể nào nói dối rằng: "Nàng cũng gầy đi rồi."
Hắn khựng lại, đổi giọng: "Nàng chịu khổ rồi."
Giang Uyển Như lắc đầu, đáp: "Nhờ có Bùi… nhờ có Liễu tướng quân bảo vệ suốt đường đi, ta không chịu khổ gì cả."
Sau giây phút vui mừng khi gặp lại, lý trí Giang Uyển Như dần trở lại.
Nàng cẩn thận né tránh chuyện gặp gỡ Bùi Chương.
Nàng bị bắt đi hơn một tháng, vốn đã là điều dễ bị người đời dị nghị.
Liễu Nguyệt Nô có tiếng xấu đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân, hai nữ nhân ở bên nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng nàng đã ở bên Bùi Chương suốt những ngày trong tay Trần Phục, cùng hắn chung một phòng, dù hai người vẫn giữ trong sạch, dù Bùi Chương chưa từng chạm vào nàng một đầu ngón tay, thì khi chuyện này truyền ra ngoài, ai sẽ tin đây?
Nàng không muốn lừa dối Lục Phụng, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào.
Vì vậy, nàng chỉ kể rằng Trần Phục bắt cóc nàng, còn Liễu Nguyệt Nô đã cứu nàng.
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, vội vàng nói: "Phu quân, dù ta có ở trong doanh trại địch, nhưng ta chưa từng…"
"Đủ rồi, không cần nói nữa."
Sắc mặt Lục Phụng không rõ buồn vui, hắn cụp mắt xuống, nói:
"Chuyện đã qua rồi. Nàng về là được."
Giang Uyển Như nhìn sắc mặt hắn.
Nhưng Lục Phụng là người thâm sâu khó đoán, khi hắn không muốn, ngay cả nàng - người từng gối đầu bên hắn bao năm - cũng chẳng nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
Giang Uyển Như cắn môi.
Nếu Lục Phụng nghi ngờ hay chất vấn nàng, nàng còn có thể biện giải.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng hỏi gì, như thể một cú đ.ấ.m của nàng rơi vào bông vải, nàng không đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng...
"Đừng cắn."
Ngón tay thô ráp của hắn xoa nhẹ, cứu lấy bờ môi đáng thương bị răng nàng cắn đến sưng đỏ.
Mái tóc nàng rối bù, đôi môi mềm mọng, nàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt đen láy tràn đầy ỷ lại và dịu dàng.
Lục Phụng khẽ dùng lực, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi hắn càn quét, nụ hôn mạnh mẽ và nóng bỏng, mang theo sự chiếm đoạt và nôn nóng.
Giang Uyển Như khẽ rên một tiếng, đã quá lâu không gần gũi, nàng không chịu nổi sự cuồng nhiệt này. Nhưng bàn tay to lớn của hắn siết chặt sau gáy nàng, không cho nàng đường lui.
Nàng không thở nổi, khóe mắt ướt đẫm ánh nước.
Hắn càng tiến sâu hơn, nàng đành thuận theo, hé môi đón nhận hắn, dỗ dành hắn.
Thời gian trôi qua rất lâu.
Một sợi tơ bạc vương lại giữa hai cánh môi, Giang Uyển Như ôm lấy lồng n.g.ự.c đang phập phồng, đôi mắt mơ màng, lúc này nàng đã hiểu, hắn vẫn mê luyến nàng như xưa.
Hàng mi nàng run rẩy.
Nàng không muốn nghĩ nữa.
Nàng khép mắt, điều chỉnh hơi thở rồi nói: "Đừng ở đây."
Lục Phụng khẽ "Ừm" một tiếng, đáp:
"Hôm nay muộn rồi, nàng nghỉ ngơi một đêm, mai ta đưa nàng về."
Lâu ngày gặp lại, hắn khát khao nàng, nhưng càng muốn ôm nàng trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ nàng.
Giang Uyển Như lại chẳng thể yên lòng.
Trên mảnh đất này, vừa có biết bao người vô tội bỏ mạng.
Mà kẻ đứng sau tất cả… lại chính là phu quân của nàng.
Nhưng nàng là người nước Tề, Lục Phụng phụng chỉ xuất chinh, trên người hắn đầy thương tích như thế, nàng chẳng thể trách hắn được.
Nàng khẽ nói:
"Thiếp không hiểu binh pháp, cũng không hiểu triều cục giữa hai nước."
"Nhưng phu quân, những người già, nữ nhân, trẻ nhỏ đó là vô tội. Họ chẳng biết gì cả, họ chỉ là dân làng bình thường… Chàng có thể… đừng g.i.ế.c họ được không?"
Lục Phụng không lên tiếng, hắn đưa bàn tay to lớn che lấy đôi mắt nàng. Hàng mi dài khẽ run, làm lòng bàn tay hắn ngứa ngáy.
Hắn nói: “Hôm nay nàng đã bị kinh sợ rồi, ngủ đi.”
Giang Uyển Như khẽ nắm lấy ngón tay hắn, định nói thêm vài câu khuyên nhủ thì Lục Phụng đã cất giọng: “Ngoan nào.”
Giọng điệu hắn bình thản, không hề trách cứ, nhưng Giang Uyển Như lại nghe ra ý tứ không thể phản kháng. Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, kéo dài giọng, như đang làm nũng:
“Không có chàng, thiếp không ngủ được.”
Lục Phụng thần sắc dịu đi, hắn cởi áo choàng lấm lem bụi bẩn của nàng, bế nàng đặt lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, rồi kéo tấm chăn lông dày, quấn chặt lấy nàng.
Hắn nói: “Ta canh chừng nàng.”
Giang Uyển Như như sợ hắn bỏ đi, nắm chặt vạt áo hắn: “Nói lời phải giữ lời, không được chờ ta ngủ rồi lén rời đi.”
Nàng thực sự nhớ hắn, cũng sợ hắn nhân lúc nàng ngủ sẽ lại ban bố những mệnh lệnh tàn nhẫn nào đó. Giang Uyển Như tự biết mình đọc sách không nhiều, không hiểu gì về chiến sự giữa hai nước, nhưng nàng hiểu một đạo lý đơn giản nhất: Khói lửa chiến tranh là do bậc đế vương cao ngự trên điện Kim Loan chỉ một ý niệm mà thành, còn những người nông dân ngày ngày cày cấy, tối về nấu cơm kia thì có liên quan gì đến cuộc chiến này?
Nhất là những lão nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ vô tội này. Căn lều nàng dày công chuẩn bị đã bị Liễu Nguyệt Nô rạch nát, những chiếc bánh nướng, sữa dê mà hàng xóm tặng, những viên đá cuội màu sắc rực rỡ mà cô bé kia tặng nàng, có lẽ đều không còn nữa. Nghĩ đến đôi mắt hoảng sợ của cô bé hôm nay, tim Giang Uyển Như thắt lại. Liệu đứa trẻ còn sống không? Đứa trẻ và Tiểu Vân Nhi bằng tuổi nhau, có phải vì sự xuất hiện của nàng mà cả thôn này phải chịu tai họa hay không?
Tại sao phải đánh trận chứ? Người Tề ở đất Tề, người Đột Quyết ở thảo nguyên Đột Quyết, hai bên không xâm phạm lẫn nhau, cứ sống yên bình như vậy không được sao? Không đánh nữa có được không?
Giang Uyển Như không hỏi ra lời, vì nàng biết Lục Phụng không thể trả lời những điều ấy. Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng chân mày nàng, giọng trầm ổn: “Ta ở đây.”
Ngôi làng nhỏ này đối đầu với đội quân tinh nhuệ của Đại Tề, hơn nữa còn là quân U Châu do Lục Phụng đích thân dẫn đầu, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chưa đầy hai canh giờ, toàn bộ đã bị công phá. Các tướng lĩnh bên ngoài đang đứng trong gió lạnh chờ mệnh lệnh của Lục Phụng, hắn không thể cả đêm chìm đắm trong ôn nhu hương được.
Nhưng giọng hắn vững chãi đến mức khiến người ta tin tưởng, Giang Uyển Như thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng nàng đã được cuộn trong chăn ấm, bên cạnh có Lục Phụng... Có lẽ do tâm trạng không còn lo lắng, cũng có thể do cả ngày nay đã quá mệt mỏi và kinh hãi, Giang Uyển Như chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Phụng ngồi bên cạnh nàng, bất động như một pho tượng, chăm chú nhìn gương mặt nàng khi ngủ. Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, nhưng không ai dám quấy rầy. Đợi hơi thở nàng dần ổn định, hắn mới đứng dậy, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi vạt áo hắn.
---
Ngày hôm sau, Giang Uyển Như tỉnh dậy trong chiếc xe ngựa đang lắc lư, mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Phụng.
Nàng ngây người trong thoáng chốc, Lục Phụng nhận ra động tĩnh trong lòng, liền buông tờ quân báo trên tay xuống.
“Tỉnh rồi? Ăn chút bánh điểm tâm đi, lát nữa đến nơi rồi.”
Ký ức ngày hôm qua lập tức ùa về, Giang Uyển Như nhìn nam nhân trước mặt trong bộ áo đen tuyền, rõ ràng hắn đã thay y phục khác.
Nàng hỏi: “Chàng có lén rời đi khi thiếp ngủ không?”
Lục Phụng sắc mặt không đổi: “Nàng ngủ say quá, tự buông tay ra đấy.”
Giang Uyển Như nhìn hắn đầy hoài nghi, nhưng Lục Phụng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không để lộ chút sơ hở nào. Nàng vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy những binh sĩ mặc giáp trụ sắp xếp hàng ngũ chặt chẽ như tường đồng vách sắt, những mũi thương sắc nhọn san sát nhau, khiến nàng lại nhớ đến cảnh tượng đẫm m.á.u tối qua.
Sắc mặt nàng tái đi, nàng đặt màn xe xuống, hỏi: “Chúng ta vẫn đang ở trong lãnh thổ Đột Quyết sao?”
Qua khe hở nhỏ, nàng có thể thấy những dãy núi trùng điệp và những căn lều cỏ rải rác, rõ ràng không phải địa giới Đại Tề.
Lục Phụng khẽ đáp: “Ừ.”
Thực tế, bọn họ không hề tiến về phía Đại Tề, mà vẫn đang đi sâu vào nội địa Đột Quyết. Những tháng qua, Lục Phụng liên tiếp giành chiến thắng, chiếm được nhiều thành trì quan trọng của Đột Quyết và đóng quân tại đó.
Nếu bây giờ muốn về Vệ Thành, dù đi suốt ngày đêm cũng phải mất ba ngày ba đêm. Điều này đi ngược với lộ trình ban đầu của hắn, hơn nữa, sau sự việc lần này, hắn không thể yên tâm để Giang Uyển Như ở lại Vệ Thành nữa.
Người của hắn, phải đặt dưới mí mắt hắn mới có thể yên tâm.
Lục Phụng không phải người hay nói nhiều, dù hai người đã xa cách lâu ngày, ngoại trừ nụ hôn kịch liệt tối qua, bề ngoài hắn không hề biểu hiện gì cả. Nhưng Giang Uyển Như biết, hắn không phải không quan tâm.
Ví dụ như lúc này, Lục Phụng thích cưỡi ngựa, nếu không phải vì nàng, hắn tuyệt đối không chịu ngồi trong chiếc xe ngựa chật hẹp này.
Nàng có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể về những chuyện nàng đã trải qua trên đường đi, muốn hỏi hắn về vết thương, về căn bệnh ở chân của hắn… Bao nhiêu suy nghĩ, đắn đo mãi, cuối cùng Giang Uyển Như ngẩng đầu lên:
“Phu quân, chàng đã hứa với thiếp rồi, những người tối qua... chàng có thể tha cho họ không?”
Nàng bất an trong lòng. Hai nước giao chiến, cục diện rối ren, những chuyện nhỏ Lục Phụng có thể chiều theo nàng, nhưng đại sự quốc gia, nàng không nghĩ mình có thể lay động được hắn.
Nhưng may thay, Lục Phụng luôn giữ chữ tín, hắn đáp: “Không chết.”
Vốn dĩ nơi này không phải thành trì trọng yếu, hắn nhận được tin có tung tích của Giang Uyển Như nên mới đích thân dẫn quân đến. Giờ đã tìm được nàng, cơn giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai, những người đó không tạo thành mối đe dọa, tha thì cứ tha thôi.
Giang Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, lại vội hỏi: “Vậy còn Liễu tướng quân? Nhờ nàng ấy bảo vệ mà thiếp mới có thể bình an gặp lại chàng.”
Nhắc đến Liễu Nguyệt Nô, ánh mắt Lục Phụng bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn cười nhạt:
“Phải đấy, nhờ ả ta cả.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.