🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhận ra Liễu Nguyệt Nô có gì đó không ổn, Giang Uyển Như cẩn thận quan sát mà không để lộ sơ hở. Một là nàng không rõ Liễu Nguyệt Nô là bạn hay thù, hai là cả hai cùng đi đường, nàng hoàn toàn phải dựa vào vị nữ tướng thân thủ phi phàm này. Vì vậy, nàng vừa giả vờ hòa hợp, vừa âm thầm quan sát.

 

Dần dần, nàng phát hiện ra rằng ngoài việc không đi theo lộ tuyến ban đầu, thì Liễu Nguyệt Nô đối xử với nàng vô cùng tốt. Ngoài cưỡi ngựa đánh trận, nàng ấy còn làm hết mọi việc thường ngày như giặt giũ, nấu nước, nấu ăn, không bỏ sót việc nào. Liễu Nguyệt Nô ít cười, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dáng người cao ráo và rắn rỏi, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi tiếp xúc lâu mới thấy nàng là một người chân thành và thẳng thắn.

 

Giang Uyển Như đã nghe nhiều lời đồn về nàng. Trong những cuộc trò chuyện, nàng cố ý tránh nhắc đến vị “A tỷ” kia, nhưng Liễu Nguyệt Nô không phải người kín đáo, chỉ một chút thăm dò, nàng đã đoán ra tám, chín phần. Sống chung một thời gian dài, chắc chắn rằng Liễu Nguyệt Nô không có ý làm hại mình, Giang Uyển Như mới dám mở lời.

 

Quả nhiên, ánh mắt Liễu Nguyệt Nô khẽ rung động, nàng quay mặt đi, giọng nói có phần gượng gạo:

 

"Bếp lửa nguội rồi, ta đi thêm củi."

 

Giang Uyển Như kéo vạt áo nàng lại, nhẹ giọng nói:

 

"Không cần đâu, thím hàng xóm vừa mang cho chúng ta mấy cái bánh nướng và sữa dê, đủ ăn trưa rồi."

 

Giang Uyển Như có dung mạo tuyệt mỹ, vóc dáng mềm mại, làn da trắng như tuyết, trơn mịn như ngọc, rõ ràng chưa từng chịu qua gió sương nơi biên cương. Liễu Nguyệt Nô không hề giam cầm nàng, suy nghĩ của nàng ấy rất đơn giản, cả ngôi làng này toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, dù có hợp sức cũng không thể đấu lại nàng. Chỉ cần có nàng ở đây, nàng chắc chắn sẽ bảo vệ được Giang Uyển Như.

 

Nhưng Giang Uyển Như hiểu rõ đạo lý "ngọc quý dễ rước họa", nên mỗi khi ra ngoài đều che mặt bằng khăn lụa trắng, nói với mọi người rằng bản thân ốm yếu, hay bệnh tật. Hàng xóm xung quanh rất tốt bụng, vì thường nhận được ân huệ từ Liễu Nguyệt Nô, nên hay tặng lại cho hai người ít vật dụng lặt vặt.

 

Liễu Nguyệt Nô mím chặt môi, thấp giọng nói:

 

"Ta đi phơi quần áo."

 

"Không cần, ta phơi rồi."

 

Cơm là do Liễu Nguyệt Nô nấu, quần áo là do hàng xóm giặt giũ, bây giờ Giang Uyển Như không còn là vương phi được hầu hạ bởi bao kẻ hầu người hạ, nhưng nàng cũng không cam tâm trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết ăn với uống.

 

Nàng treo những tấm da thú mà Liễu Nguyệt Nô săn được lên vách lều, để giữ ấm hơn vào mùa đông; những phần thịt dê, bò còn thừa được nàng cắt thành từng miếng nhỏ, rắc muối lên rồi phơi khô, tích trữ làm lương thực qua mùa đông. Dù đang ở một vùng đất xa lạ, nơi ngôn ngữ bất đồng, nàng vẫn nghĩ cách để khiến bản thân sống tốt hơn.

 

Nhưng Liễu Nguyệt Nô chỉ muốn chăm sóc nàng thật chu đáo. Nàng ấy cau mày, nói:

 

"Tỷ tỷ, đợi ta về phơi là được, sao tỷ lại làm mấy việc này?"

 

"Ta có tay có chân, tại sao lại không thể làm?"

 

Giang Uyển Như cười nhẹ, không hề để tâm:

 

"Ta cũng không phải sinh ra đã là vương phi, muội không cần đặt ta lên tận trời như vậy."

 

Cách Liễu Nguyệt Nô đối xử tốt với người khác rất mộc mạc. Bản thân nàng ấy không quá để ý chuyện ăn mặc, nhưng các mỹ nhân trong trướng của nàng ấy thì ai nấy đều áo lụa lấp lánh, vàng bạc đầy người. Giang Uyển Như vốn dĩ quen sống trong nhung lụa, nên khi trải qua hành trình gian khổ này, Liễu Nguyệt Nô luôn cảm thấy nàng đã phải chịu nhiều ấm ức.

 

Giang Uyển Như nhận ra điều đó, trong lòng lại càng thêm nặng nề. Liễu Nguyệt Nô thật sự đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng không thể không phá vỡ sự yên bình giả tạo này.

 

Nàng cắn răng, nói:

 

"A Muội, người đó đã mất rồi. Nếu ta có một muội muội tốt như muội, ta nhất định sẽ hy vọng muội sống thật tốt."

 

Hãy sống thật tốt.

 

Câu nói này giống hệt lời dặn dò cuối cùng của A tỷ trước khi mất, khiến lòng Liễu Nguyệt Nô đau đớn khôn nguôi. Sau khi A tỷ qua đời, nàng ấy sống trong mơ hồ, dùng những nữ nhân có dung mạo tương tự để lừa dối bản thân, cho đến khi gặp Giang Uyển Như.

 

Nàng sẽ vỗ lưng nàng ấy, hát ru cho nàng ấy nghe, sẽ đắp chăn cho nàng ấy, sẽ nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng ấy, bảo nàng ấy phải biết quý trọng bản thân.

 

Phụ thân ghét nàng ấy vì nàng ấy không phải nam nhi, mẫu thân thì chán ghét dòng m.á.u Đột Quyết chảy trong người nàng ấy. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có A tỷ yêu thương nàng ấy. Vương phi dịu dàng như A tỷ, cũng đối xử tốt với nàng ấy, vậy tại sao nàng không thể là A tỷ của nàng ấy chứ?

 

Liễu Nguyệt Nô không thể chấp nhận điều đó, nàng ấy siết chặt nắm tay, cố tự lừa dối mình:

 

"Muội không hiểu tỷ đang nói gì."

 

Một khi đã nói ra, Giang Uyển Như không thích vòng vo. Nàng nhìn thẳng vào Lưu Nguyệt Nô, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:

 

"Muội hiểu mà, A Muội, muội là một cô gái thông minh."

 

Có thể nhanh chóng xây dựng một đội quân khởi nghĩa lớn mạnh, có thể khiến Lăng Tiêu mạo hiểm chiêu an, có thể cứu nàng ra khỏi trại địch được canh phòng nghiêm ngặt, có thể sống an ổn trong hoàn cảnh hiện tại, Liễu Nguyệt Nô tuyệt đối không phải kẻ chỉ có sức mạnh mà không có trí tuệ.

 

Chỉ là nàng ấy không muốn tỉnh lại mà thôi.

 

"Ta không phải nàng ấy, ta vĩnh viễn không thể thay thế nàng ấy trong lòng muội. Nhưng A Muội à…"

 

Giang Uyển Như nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy, "Dù ta chỉ là một tỷ tỷ giả, nhưng suốt chặng đường này, ta thật lòng xem muội là muội muội của mình."

 

"Nàng ấy không muốn nhìn muội như thế này, và ta cũng vậy, ta không muốn muội mãi đắm chìm trong quá khứ."

 

Cơ thể Lưu Nguyệt Nô cứng đờ. Nàng ấy cao lớn, đôi mắt phượng xanh thẳm sắc bén vô cùng. Nhưng Giang Uyển Như không sợ hãi, nàng dịu dàng nhìn nàng ấy, hai người cứ thế lặng lẽ đối diện nhau, không ai nói lời nào.

 

Một lúc lâu sau, Lưu Nguyệt Nô mới lúng túng dời ánh mắt đi, giọng điệu dữ dằn:

 

"Tỷ đừng hòng bỏ rơi muội!"

 

Giang Uyển Như bật cười:

 

"Ta không bỏ rơi muội, chỉ là ta là người nước Tề, không quen với đất đai khí hậu nơi này, cuối cùng cũng phải trở về quê hương."

 

Nàng cố tình dùng chút mưu mẹo, mẫu thân của Liễu Nguyệt Nô là người bị cướp về Đột Quyết, cả đời sống trong bất hạnh.

 

Quả nhiên, thần sắc Liễu Nguyệt Nô hơi d.a.o động, ánh mắt ảm đạm, giọng nàng ấy khàn khàn:

 

"Tỷ nhớ đến tên vương gia đó chứ gì!"

 

Tên Tề vương kia có gì hay? Cao to thô kệch, hung ác tàn bạo, còn không bằng tên thư sinh họ Bùi kia!

 

 

Không được, không được, Giang Uyển Như vẫn nên đi theo nàng là an toàn nhất!

 

Liễu Nguyệt Nô âm thầm so sánh trong lòng, Giang Uyển Như lại thẳng thắn đáp:

 

"Chàng là phu quân của ta, tất nhiên ta nhớ chàng."

 

Dù phải trôi dạt khắp nơi, tuy rằng Liễu Nguyệt Nô không để nàng chịu chút khổ sở nào, nhưng sao có thể so sánh với Lục Phụng? Dù ở nơi đâu, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng sẽ không còn lo sợ gì cả.

 

Nàng khẽ kéo tay áo Liễu Nguyệt Nô, giọng nói mềm mại xen chút mê hoặc:

 

"A Muội, đưa ta về thành Vệ đi. Tình cảm giữa chúng ta sẽ không thay đổi, muội mãi mãi là muội muội tốt của ta."

 

Đôi mắt đen nhánh của nàng long lanh ánh sáng, khiến Liễu Nguyệt Nô không thể chống đỡ. Nàng ấy im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:

 

"Bên ngoài đang giao tranh, rất nguy hiểm."

 

"Chờ thêm một thời gian nữa đi."

 

Giang Uyển Như thoáng thất vọng, nhưng cũng đã dự liệu trước. Nữ nhân này quá cố chấp, nàng vốn không mong có thể thuyết phục ngay lập tức. Đây đã là một khởi đầu tốt, cứ từ từ dẫn dắt.

 

Nàng sẽ dần dần mở lòng nàng ấy, cho nàng ấy thời gian để suy nghĩ thấu đáo.

 

Hai người im lặng dùng bữa trưa, có lẽ Liễu Nguyệt Nô không muốn đối diện với nàng, nên sau khi ăn xong liền kiếm cớ ra ngoài. Giang Uyển Như không ngăn cản, chỉ tỉ mỉ giúp nàng quàng khăn lông cừu, dặn dò:

 

"Nhớ về trước khi trời tối nhé."

 

Nơi đây dân phong thuần hậu, Giang Uyển Như cũng không lo lắng về sự an toàn, nàng chỉ cho rằng lời “đánh giặc” của Liễu Nguyệt Nô là cái cớ.

 

Gần đến hoàng hôn, gió đột nhiên nổi lớn. Cối xay gió bằng gỗ ở đầu thôn xoay tít, tiếng kêu "vù vù" vang vọng, mang theo một luồng khí tức bất an.

 

Giang Uyển Như đứng dậy, dùng gạch đè chặt các góc lều, đang cố định tấm rèm cửa thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài. Không bao lâu sau, tiếng ồn ào như thủy triều dâng lên, "lộc cộc" từ xa đến gần, tựa như có người đang chạy trốn đến vắt chân lên cổ, giữa đó còn xen lẫn tiếng hô hoán, nàng không nghe hiểu, nhưng cảm giác hoảng loạn đến cực độ.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng gió rít lạnh lẽo hòa cùng tiếng vó ngựa trầm đục, "rầm rầm" như búa nện xuống đất, khiến lòng nàng run rẩy. Nàng lặng lẽ vén một khe nhỏ, bên ngoài đã loạn thành một đoàn. Nam nhân vội vã vung đao, nữ nhân ôm con, xách theo bọc đồ chạy trốn.

 

Nàng nhìn thấy thẩm thẩm bên nhà hàng xóm đã tặng nàng sữa dê sáng nay, còn có tiểu cô nương hay chạy lon ton đến tìm nàng chải tóc. Gương mặt nhỏ bé đẫm nước mắt, đôi mắt đen lay láy ngập tràn hoảng sợ.

 

Dù không hiểu ngôn ngữ của họ, Giang Uyển Như cũng biết có người đánh tới rồi!

 

Nàng vội vàng tìm được con d.a.o găm dưới gối, giấu vào tay áo, siết chặt chuôi dao. Lúc này, Liễu Nguyệt Nô vẫn chưa trở về, nàng hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh.

 

Nếu là quân truy bắt, dân làng chắc chắn sẽ giao nộp hai kẻ “ngoại lai” như nàng và Liễu Nguyệt Nô, chỉ cần bắt hai người bọn họ là đủ, không cần làm lớn chuyện như thế này. Chẳng lẽ… quân đội đánh tới là người Tề?

 

Gió rít, vó ngựa dồn dập, tiếng bước chân hỗn loạn hòa cùng tiếng khóc thê lương của nữ nhân và trẻ con. Sắc mặt Giang Uyển Như tái nhợt, trong lòng gấp rút suy tính: Rốt cuộc là truy binh hay quân Tề? Họ có nhận ra nàng không? Với thể lực này, nàng nên mạo hiểm chạy ra ngoài hay đợi Liễu Nguyệt Nô quay lại…

 

Nàng còn chưa kịp nghĩ thông, đột nhiên, một lưỡi đao sắc bén xé toạc tấm rèm lều.

 

Liễu Nguyệt Nô vội vã xuất hiện, tóc nàng rối tung, nàng một tay kéo Giang Uyển Như lại, lạnh giọng: “Chúng ta đi.”

 

Dù chỉ là một nữ tử, thân hình nàng ấy vẫn cao ráo kiêu hùng, chặn hết dòng người đang xô đẩy, không để ai đụng vào Giang Uyển Như dù chỉ một chút. Liễu Nguyệt Nô rất quen thuộc địa hình nơi này, nàng kéo Giang Uyển Như chạy về hướng ngược lại với đám đông.

 

Giang Uyển Như không theo kịp nhịp bước của nàng, thở hồng hộc, cuối cùng cũng nhìn thấy một con chiến mã. Liễu Nguyệt Nô vươn cánh tay dài, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đặt nàng lên lưng ngựa một cách vững vàng.

 

Nàng siết chặt bụng ngựa, chiến mã hí vang, bốn vó tung lên, lao đi như mũi tên rời cung. Hai người tóc bay loạn trong gió.

 

Không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng, lều trại bị c.h.é.m nát bươm, không xa có ánh lửa bùng lên, ngọn lửa nuốt chửng những mảnh vải rách và giá gỗ, kêu lách tách dữ dội.

 

Càng đi xa, Giang Uyển Như càng thấy nhiều t.h.i t.h.ể hơn.

 

Những hán tử lực lưỡng trợn tròn mắt, trống rỗng vô hồn, trên cổ có một vết cắt sâu hoắm, m.á.u tươi không ngừng tuôn ra. Một lão nhân gầy gò mặt đầy kinh hoàng, trên n.g.ự.c và bụng cắm mấy mũi tên, thân thể co quắp, tay vẫn vô vọng bám lấy cán tên, như muốn rút ra.

 

Nữ nhân bảo vệ con nhỏ đã ngã xuống, tiếng khóc cũng khàn đặc thành tiếng thở dốc.

 

Máu và nước mắt hòa lẫn, tầm mắt chỉ toàn là núi thây biển máu, từng lớp từng lớp bốc lên mùi tanh tưởi ghê người.

 

Mặt Giang Uyển Như trắng bệch. Những người này là người Đột Quyết, nhưng ngoài ngoại hình và ngôn ngữ khác biệt, họ cũng chỉ là bách tính bình thường.

 

Có người từng tặng nàng củi lửa, có người từng mang thịt dê đến, có người buổi sáng còn mỉm cười chào nàng, giờ đây tất cả đều hóa thành xác c.h.ế.t lạnh ngắt, c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Mùi m.á.u tanh nồng khiến nàng buồn nôn, nhưng nàng không thể gây thêm phiền phức cho Liễu Nguyệt Nô.

 

Xung quanh có rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp, lúc này Giang Uyển Như không thể phân biệt họ là người Tề hay người Đột Quyết. Tất cả đều cầm trường đao, tựa như ác quỷ, mũi đao nhuốm đầy m.á.u đỏ chói mắt, khiến nàng nghẹt thở.

 

Liễu Nguyệt Nô vừa bảo vệ nàng vừa nắm chặt dây cương, bỗng nhiên, một mũi tên sắc bén b.ắ.n thẳng tới!

 

Con chiến mã dưới thân hí thảm thiết, Liễu Nguyệt Nô biến sắc, khuỷu tay chống đất, dùng thân thể che chở cho Giang Uyển Như, cả hai cùng ngã xuống.

 

Giang Uyển Như hoảng hốt quay đầu, trong biển lửa đỏ rực, một thân ảnh cao lớn quen thuộc chậm rãi tiến lại gần.

 

Là Lục Phụng!

 

Giang Uyển Như kinh hồn chưa định, không biết có phải mình đang mơ hay không.

 

Lục Phụng… thay đổi nhiều quá!

Pussy Cat Team

 

Trên bờ lông mày cao thẳng có vết sẹo dữ tợn, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy tơ máu, gương mặt u ám, toàn thân tỏa ra sát khí.

 

Hắn bước đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào nàng.

 

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của nàng.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.