Đêm khuya, một vầng trăng tròn thanh khiết treo cao giữa bầu trời, ánh trăng trải dài trên những tòa cung điện trùng điệp, càng tôn lên vẻ nguy nga tráng lệ.
Bên trong màn lụa mờ ảo, nam nhân trên giường bỗng mở to đôi mắt lạnh lùng.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua xung quanh đầy cảnh giác, ánh nến hắt lên tấm rèm lụa màu vàng nhạt, trên đỉnh màn thêu hình rồng phượng chạm trổ tinh xảo. Đây là... hoàng cung sao?
Trong đáy mắt đen thẳm của hắn lóe lên một tia nghi hoặc. Mũi tên sấm sét xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c hắn, ký ức cuối cùng là biển cát mênh m.ô.n.g nơi đại mạc. Với sức mạnh ấy, hắn không thể nào sống sót.
Nam nhân giơ tay, đặt lên n.g.ự.c mình, bỗng nhiên cơ thể khựng lại, cánh tay hắn bị một thứ mềm mại đè lên, tê dại nhẹ nhàng.
Hắn quay đầu, phát hiện trong vòng tay mình có một nữ nhân đang say ngủ.
Mái tóc đen mượt như mây xõa trên gối, vài sợi lòa xòa bên gáy. Làn da nàng trắng đến kinh người, mềm mịn như sữa, dưới ánh nến mờ ảo tỏa ra một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Lông mi dày rợp bóng, gò má ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn hơi hé mở, tựa như đóa đào mới nở đầu xuân.
Ánh mắt Vũ Đế lạnh lùng quét qua chiếc chăn mỏng buông lơi, không thể che giấu thân hình đầy đặn quyến rũ của nàng. Lớp áo ngủ màu đỏ nhạt hờ hững, để lộ bờ n.g.ự.c trắng nõn điểm xuyết những dấu vết đỏ hồng chằng chịt.
Một mỹ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1595594/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.