Da tuyết má hồng, mồ hôi đầm đìa , Giang Uyển Như quỳ gối trên thảm lông cừu trắng tinh, đôi mắt ướt sũng một mảnh mờ mịt.
Lục Phụng không nói gì, hắn tháo loan đao bên hông xuống, bước đi điềm tĩnh, tới gần Giang Uyển Như giơ tay ra.
Giang Uyển Như ngẩng đầu thầm nhìn sắc mặt của hắn, rụt rè đặt tay lên lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, thân thể nghiêng về phía trước , Giang Uyển Như hoảng loạn vịn lên cổ của hắn, hai má chạm vào n.g.ự.c hắn, rất lạnh.
Nàng thấp thỏm nói:
”Phu quân, sao lúc này lại trở về rồi?”
Lục Phụng ôm nàng đứng vững, hỏi ngược lại:
”Ta không thể về sao?”
“ Đương nhiên có thể. Chỉ là phu quân trở về đột nhiên, thiếp không kịp nghênh đón ,không làm tròn bổn phận làm vợ.”
Giang Uyển Như cúi đầu, ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lục Phụng.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tay của phu quân lạnh quá, thiếp pha cho chàng ấm trà , làm ấm người.”
Nàng hoàn toàn không ngờ Lục Phụng đột nhiên bước vào. Ca múa thấp hèn, nàng gả vào liền cẩn thận dè dặt, làm trưởng nương của phủ quốc công. Cũng là sau đó sinh hạ hai huynh muội Hoài Lăng và Minh Châu, nàng sợ dáng người mập mạp, lại cảm thấy địa vị vững chắc, mới dám lén lút luyện một đoạn trong lúc không có người.
Điệu múa hồ hoàn là từ ngoại bang truyền đến, eo nhanh chóng nhảy múa, nhẹ nhàng như lá rụng mùa thu, lại giống như tuyết bay mùa đông. Nhảy một khúc mà đã thở dốc, người nhảy cần có đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/706134/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.