Canh đầu đã qua, giờ phút này chính là giờ Hợi, trong viện một mảnh đen kịt, nha hoàn bà tử đều đã ngủ, Nguyệt Linh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Ban ngày mới gặp qua, giờ phút này lại càng thêm nhớ hắn.
Hôm nay hắn tới cửa khiến nàng trở tay không kịp, không biết có phải hắn chờ không được hay không.
Hiện tại hết thảy những chuyện phát sinh đều không có ở kiếp trước, từ lúc nàng quyết đoán cự tuyệt cầu thân của Diêu gia thì tất cả mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Kiếp trước, nàng không ra đường nghênh đón đại quân hồi triều, cũng không đúng lúc gặp được hắn ở trong cung, không được hắn thay mình giải vây, càng không có chuyện tới cửa bái phỏng hôm nay.
Trong lòng Nguyệt Linh khó chịu, đột nhiên cảm thấy đêm xuân cũng rét lạnh như thế, nàng lại có chút hoài niệm cảm giác hôm qua, sau lưng dán lên lồng ngực ấm áp kia.
Trong căn phòng tối tăm, có một tiếng thở dài.
Thật sự không hề buồn ngủ, Phó Nguyệt Linh đứng dậy, nàng tiện tay cầm áo choàng màu lam nhạt treo ở một bên khoác lên người, rồi lấy một cái đèn lồng đi ra cửa phòng.
Chạng vạng, mưa nhỏ rải rác, đất chưa ướt hết. Hơi nước trong không khí theo khoang mũi len vào ống phổi, mang theo chút lạnh lẽo.
Trăng sáng treo cao trên không trung, ánh trăng như sương mù chiếu xuống, mông lung, càng lộ ra vẻ tịch mịch.
Trong bóng đêm, một đôi mắt thấy nàng xuất hiện càng thêm sâu thẳm và áp lực, bên trong là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/2324343/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.