Sáng sớm hôm sau, sắc trời xám xịt, mây cũng u ám, lại nổi lên mưa phùn.
Nguyệt Linh ngồi trước gương trang điểm, nàng không yên lòng nên cứ tuỳ ý để Lưu Nguyệt thay quần áo cho.
Cơn mưa này cũng không biết khi nào mới ngớt, không biết đêm qua hắn rời đi, có dính mưa hay không…
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.
Lưu Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, nhìn theo tầm mắt nàng, cười nói: “Cô nương lo lắng mưa quá lớn sẽ làm chậm trễ việc ngày mai đi thắp hương sao?”
“… Ừm.”
“Cô nương không cần lo lắng, mưa không bao lâu nữa sẽ dừng lại, thời tiết này mưa đều như thế, nếu vẫn mưa nhỏ thì không bao lâu nữa sẽ tạnh thôi. Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận nếu như mưa to bất thình lình, một chốc một lát không thể dừng ngay được.”
A Niệm bưng bữa sáng trong bếp nhỏ lên, kỳ lạ nói: “Ta còn tưởng rằng ngày thường ngươi chỉ biết chơi đùa, lại không ngờ ngươi cũng có lúc học thức uyên bác như vậy.”
“Ngươi không cần phải trêu chọc ta!”
Lưu Nguyệt phồng má, “Đây đều là kết quả của nhiều năm ta quan sát ra!”
Thôi ma ma sửa sang lại giường, ném cho nàng ấy một ánh mắt, cười nói: “Ta thấy, vì con lén chạy ra ngoài chơi mới quan sát được!”
Lưu Nguyệt tự biết mình đuối lý nên ngậm miệng không nói.
Nguyệt Linh lại không muốn nói đùa với các nàng, giờ phút trái tim của nàng đều treo bên người nọ.
Nàng xoa xoa ngực, lo lắng nhíu mày.
Không biết tại sao, sáng sớm thức dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/2324344/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.