Một cơn mưa lớn vào cuối tháng Tám, mùa hè đã hoàn toàn đi xa.
Gió mùa thu ảm đạm, lá cây rơi xuống, tất cả mọi thứ sẽ là một khởi đầu mới.
Nguyệt Linh nâng má ngồi ngẩn người ở tiền sảnh.
Ngô Mạn nhìn bộ dạng tinh thần tan rã của nàng thì chậc chậc một tiếng, “Tỷ làm sao vậy?”
Nguyệt Linh xoa xoa eo, nàng hơi thở dài.
Mấy ngày trước nguyệt sự của nàng vừa đi đã bị hắn bắt về phòng, phu quân của nàng quả nhiên giữ lời hứa, liên tiếp ba ngày không cho nàng xuống giường, mãi cho đến hôm nay mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Nàng vĩnh viễn cũng không quên được hôm nay khi ra ngoài, A Niệm canh giữ ở cửa nhìn về phía nàng.
Vừa đáng thương vừa cảm khái nhìn nàng.
Cuối cùng còn lắc đầu, ôm mèo rời đi.
“Không nói nữa, hôm qua ta đến tìm tỷ, A Niệm nói tỷ không tiện, ngay cả cửa phủ cũng không cho ta vào.”
Bàn tay Nguyệt Linh uống trà dừng một chút, nàng u oán thở dài nhìn trời, chẳng phải là bất tiện sao.
Duỗi thắt lưng nói, “Mấy ngày gần đây muội đều bận cái gì thế, ta thành hôn lâu như vậy, cũng không thấy muội tới tìm ta.”
Ngô Mạn trong nháy mắt mê mang, nàng lẩm bẩm nói: “Cũng không bận cái gì…”
Phó Nguyệt Linh thấy thần sắc của nàng khác thường thì nhíu nhíu mày.
“Phó Nguyệt Linh… Ta…” Ngô Mạn nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, “Hôm nay ta tìm tỷ tới, là muốn tỷ giúp ta phân tích một chút.”
Nguyệt Linh gật đầu, “Muội nói.”
“Tiêu Chước hình như thích ta.”
“Ai?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61783/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.