Sau khi tắm rửa lần nữa, cuối cùng nam nhân đã an phận hơn rất nhiều.
“Nếu nàng buồn ngủ, vậy hãy ngủ thêm một chút.”
Cằm Lục Tu Lương đặt trên đỉnh đầu nàng, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ nàng ngủ.
Mơ mơ màng màng, đau đớn trên người được hắn vuốt ve cũng dần dần tiêu tán, qua không bao lâu nàng lại mê man.
Lục Tu Lương rũ mắt xuống ngửi thấy mùi thơm ngát trên tóc nàng, hắn cười thỏa mãn.
Quả nhiên thật mệt mỏi với nàng.
Hắn ôm nàng, cứ lặng lẽ nhìn như vậy.
Phó Nguyệt Linh lại tỉnh dậy, trong không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn.
Nàng cố gắng chống đỡ định ngồi dậy nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nam nhân bên cạnh.
Lục Tu Lương chỉ mặc một bộ tẩm y, tư thái lười biếng tựa vào đầu giường.
“Tỉnh rồi.”
Hắn buông cuốn sách trong tay xuống, cúi đầu hôn lên trán nàng.
Nguyệt Linh một ngày không ăn không uống, giờ phút này đã đói bụng, nàng nhìn thấy Lục Tu Lương thì lại thấy giận sôi máu.
Kéo chăn đắp lên đầu, nàng không muốn nói chuyện với hắn.
“Xin lỗi, là ta quá phóng túng, làm nàng mệt mỏi.”
Lục Tu Lương cười đến sung sướng, trong miệng nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại không có nửa phần áy náy.
Hắn kéo chăn xuống, cong ngón tay chạm vào mũi nàng, “Nàng dậy ăn gì đó đã.”
Giọng nói của cô nương khàn khàn, “Đang là giờ nào rồi?”
“Vừa qua giờ Dậu.”
“?”
Nàng đã ngủ một ngày… Ai oán nhìn hắn một cái sau đó lại để hắn đỡ mình dậy, nàng ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61790/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.