Không bao lâu sau, hai người đã đến Lục phủ.
A Niệm xách váy chạy vào trong phủ, Lục Cửu ở phía sau nhìn nàng.
Mãi cho đến khi bóng lưng A Niệm biến mất trong tầm mắt của hắn thì mới lắc mình một cái, quay đi quay lại không thấy tung tích.
Lục Thất thấy thần sắc A Niệm bối rối thì vội vàng hỏi nàng xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Tu Lương đã sải bước đi về phía nàng.
Lông mày nhíu chặt, hắn trầm giọng nói: “Nàng ấy xảy ra chuyện gì?”
“Công tử! Cô nương đang đánh nhau với người khác!”
“?”
“…”
Lục Thất móc tai ra, “Ai? Phó cô nương?
Họ đang làm gì vậy?
Đánh nhau sao?
“Ở đâu.”
“Thư quán!”
Lục Tu Lương quay về phòng, tiện tay cầm một cái áo choàng lên rồi cất bước đi ra ngoài cửa.
A Niệm chạy theo sau lưng, vừa ra khỏi cửa phủ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng hắc mã của công tử, nàng vội vàng nói: “Lục Thất! Cho ta một con ngựa!”
Lục Thất còn chưa kịp làm gì thì Lục Cửu từ trên trời giáng xuống, không nói hai lời đã kéo nàng lên.
Lục Thất: “…”
Đúng, hắn vẫn nên ở lại giữ nhà.
“Ngươi vẫn chưa đi sao?”
A Niệm nằm trong lòng Lục Cửu, cả người không được tự nhiên.
Nàng luôn cảm thấy Lục Cửu đang khoe khinh công của hắn với nàng.
Lục Cửu thản nhiên ừ một tiếng, hắn nhìn nàng một chút lại nói: “Ta nói ta so với ngựa còn nhanh hơn, tất nhiên sẽ chờ ngươi cùng trở về.”
“Vậy vì sao ngươi không ôm công tử qua đó?”
A Niệm thốt ra rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61795/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.