Mùng năm tháng sáu ở Kinh thành.
“Cô nương …”
Tiểu nha hoàn ôm chặt bọc vải trong tay, nàng ta hoảng sợ bất an nhìn dân chúng lui tới trước cửa thành.
Khí phái Kinh thành, Thanh Hà ở nơi xa sao có thể so sánh được.
Quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nữ tử này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, trong lúc di chuyển còn có một loại khí chất nhẹ nhàng thanh nhã.
Nàng chăm chú nhìn phương hướng trong thành, hai tay nắm chặt, chậm rãi thở ra một hơi.
Đã đến kinh thành vậy thì nàng cũng sẽ ra sức đánh một trận, quyết không lùi bước.
Ánh mắt kiên định rồi bước vào cổng thành.
“Thiếp dẫn theo tộc nữ Thôi Sở Vân, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Thôi quý phi cười cười, đuôi lông mày và khóe mắt lộ rõ phong tình.
Nghiêm Hoàng hậu thản nhiên nhìn nữ tử quỳ gối trong điện, “Ngẩng đầu lên.”
Thôi Sở Vân rũ mắt xuống, hơi ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Nghiêm Hoàng hậu hơi hoà hoãn, trái tim dần dần trầm xuống.
Dung mạo không phải là đẹp nhất, nhưng toàn thân nữ nhân này có thanh nhã tài khí mới là điều hấp dẫn người khác.
“Nghe nói ngươi là nữ tử tài mạo nhất Thanh Hà Thôi thị.”
Thôi quý phi vội vàng đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ Sở Vân đã được dạy dỗ, là môn hạ của tộc trưởng giỏi nhất trong tộc, tài tình phẩm đức đều cực tốt, nương nương nhất định sẽ thích!”
Thôi thị nhất tộc năm nay chọn ra cô nương này là cực phẩm khó gặp, gần năm năm thậm chí mười năm nay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61798/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.