Chớp mắt đã đến giữa tháng năm, bệnh của Nguyệt Linh cũng đã khỏi hẳn.
Tô đại phu đeo rương thuốc trên lưng, nhìn bộ dáng Nguyệt Linh mặt mày hớn hở cười vui tiễn bà ấy, trong mắt như giếng cổ không gợn sóng lại hiện ra ý cười, “Ta xem ngươi thấy ta đã phiền, ước gì không nhìn thấy ta mới tốt.”
Nguyệt Linh chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội, “Tô đại phu là thần y, cần ngài đều là người bệnh nặng trọng thương, nếu mỗi ngày ta trông mong ngài tới tìm ta, vậy nên khóc mới đúng!”
Thật sự là quỷ nha đầu miệng lưỡi trơn tru, lanh lợi như vậy.
Tô đại phu cười cười, để nàng đưa mình ra khỏi cửa phủ.
Thân thể hoàn toàn tốt lên, cả người Nguyệt Linh cũng thấy sảng khoái, ngay cả hương hoa trong không khí cũng nồng đậm hơn so với ngày xưa một chút.
Một đường ngâm nga khúc hát nhỏ, nàng chạy đến phòng của Lý Dung.
Mấy ngày nay nàng bệnh, Thẩm thị cùng đại ca đều thường xuyên đến thăm nàng, nhưng tẩu tẩu mang thai nên không tiện, tuy rằng cũng vô cùng nhớ nàng nhưng chỉ có thể ở trong phòng, ngày thường có cái gì ngon hay thú vị thì đều đưa đại ca mang đến cho nàng.
Hôm nay Phó Nguyệt Linh mới có thể muốn đi đâu liền đi đó.
“Tẩu tẩu, bảo bối bây giờ có… Gần tám tháng rồi, phải không?”
Nguyệt Linh sờ bụng tròn vo của Lý Dung, cảm khái nói.
Mặt mày Lý Dung nhu hòa, cả người tản ra hơi thở ấm áp, nàng gật đầu.
Nếu nói Lý Dung vốn là tự ti, khiếp đảm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61804/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.