Thịnh Đằng Vi bước vào nhà sau, Trì Hoài Dã đưa cho cô một đôi dép nam, hơi cúi người đặt bên chân cô. “Trong nhà không có dép nữ, em xài đỡ vậy.” Lúc nãy anh vẫn còn đi đôi dép màu hồng nhạt của cô. Thịnh Đằng Vi không nói gì, đổi dép xong rồi đi theo sau anh. Ánh mắt cô nhanh chóng quan sát xung quanh một vòng, nhận thấy trong phòng khách bày trí không nhiều lắm, chỉ có một bộ sofa và bàn trà, trên tường treo một cái TV lớn. Đi tiếp là phòng ăn, phong cách trang trí chủ đạo là màu be, phối hợp với bàn ghế gỗ màu nâu, tổng thể ấm áp, tinh tế mà sạch sẽ. Quả thật rất hợp với con người anh. Thịnh Đằng Vi vừa định nói gì đó thì bỗng một sinh vật lông trắng chạy sượt qua chân, làm cô giật mình lùi lại, mắt cá chân bị trẹo. Cơn đau ập đến khiến gương mặt xinh đẹp của cô thoáng biến sắc, cắn răng chịu đựng. Nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng kêu nhỏ. Trì Hoài Dã nghe thấy liền quay người lại, thấy một người một mèo đang hoảng sợ lùi về phía sau, anh cau mày, vội bước tới đỡ lấy Thịnh Đằng Vi: “Em bị đau chân à?” Ánh mắt anh nhìn xuống, ánh lên vẻ lạnh lùng. Thịnh Đằng Vi cố nén cơn đau từ mắt cá chân: “… Ừm, bị con vật nhỏ đó chạy ra dọa giật mình.” Cô chỉ chỉ con mèo trắng dưới đất. Con mèo đang mở to đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn họ, có thể thấy nó cũng hơi sợ, không dám tiến lại gần. Trì Hoài Dã bế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790265/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.