Kết quả không như mong đợi, Thịnh Đằng Vi không muốn thay đồ cưỡi ngựa vì quá rắc rối khi đang mặc chiếc sườn xám. Cô chỉ đi dạo quanh trại ngựa cùng Kỳ Cảnh rồi được anh ta đưa về nhà. Trên đường về, hai người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện cũ. Xuống xe trước, Thịnh Đằng Vi nói với Kỳ Cảnh: “Vẫn phải cảm ơn anh đã giúp tôi khuây khỏa.” Kỳ Cảnh cười nhẹ: “Lần sau muốn như vậy cứ tìm tôi.” Thịnh Đằng Vi không đáp, chỉ mỉm cười đáp lại. Kỳ Cảnh đợi cô vào nhà mới thu hồi ánh mắt, kéo rèm xe và lái đi. Tiệc cưới của Thịnh Bội Già bắt đầu từ trưa, giờ Thịnh Đằng Vi và Kỳ Cảnh từ trại ngựa về cũng mới hơn 4 giờ. Lên tầng hai, Thịnh Đằng Vi tìm trong tủ một bộ váy ngủ ren cổ để thay, xõa tóc đã được tạo kiểu ra để tung trên vai. Với vẻ mệt mỏi, cô bước đến bên cửa sổ mở toang ra, để gió thu cuối mùa lùa vào phòng, thổi tung mái tóc dài và cuốn đi nỗi buồn bã suốt thời gian qua của cô. Căn biệt thự đối diện, đầu tháng cô đã ghé qua hai lần. Cô tìm đến Trì Hoài Dã chỉ để tận hưởng những phút giây mặn nồng, thường sau vài hiệp là cô mệt đến mức ngủ thiếp đi luôn. Nhưng sáng hôm sau sẽ uể oải không có sức. Ngược lại, Trì Hoài Dã hoàn toàn trái ngược với cô, sáng hôm sau vẫn tỉnh táo, còn có thời gian tập thể dục buổi sáng. Quả thật mỗi người mỗi khác. Tính ra, cô và Trì Hoài Dã đã quen nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790269/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.