🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trì Hoài Dã mở tủ lạnh ra và phát hiện trong nhà chẳng còn nguyên liệu nấu ăn nào. Có vẻ như tối qua Chu Thanh và Hà Húc Đông đã dùng hết để nấu lẩu rồi. Đóng cửa tủ lạnh lại, không đắn đo gì nhiều, anh lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Chu Thanh. Trong một khách sạn nọ, Chu Thanh vừa tắm xong, vai trần bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn đang lau mái tóc còn ướt. Những giọt nước chảy dọc theo cơ ngực săn chắc xuống bụng sáu múi rồi thấm vào chiếc khăn tắm màu trắng quấn ngang hông. Người phụ nữ ngồi trên giường đang mang vớ, thấy anh bước ra liền lên tiếng nhắc: “Anh yêu, WeChat của anh vừa có tin nhắn đấy.” Chu Thanh tiến lại gần, dừng trước mặt cô ta. Một tay vẫn cầm khăn lau tóc, tay kia nâng cằm cô ta lên, cúi xuống đặt một nụ hôn nhanh lên môi rồi buông ra. Anh vừa lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vừa hờ hững hỏi người phụ nữ: “Em mang vớ vào là chuẩn bị đi luôn à?” Cô ta có vẻ hờn dỗi: “Em còn phải đến hội chợ xe nữa, tranh thủ ghé qua thăm anh đấy chứ. Anh làm hai lần rồi, không đi bây giờ thì tối nay chắc đứng không nổi mất.” Chu Thanh ***** môi, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại cười, không quên đáp lời: “Muốn anh đưa đi không? Hay em tự bắt taxi?” Vừa nói anh vừa nhanh tay gõ tin nhắn trả lời Trì Hoài Dã. Người phụ nữ mang vớ xong, kéo váy xuống nói: “Em tự gọi taxi được rồi. Ở đó người đông lắm, lại còn nhiều mỹ nữ thế, em sợ anh lại để ý ai khác mất.” Chu Thanh khẽ cười: “Anh đâu có phải loại hai lòng. Nếu không muốn tiếp tục với em nữa, anh sẽ nói trước.” Anh còn chưa đói đến mức phải vơ vét lung tung, mấy cô gái cứ chủ động muốn lên giường thì có gì khác Teddy đâu? Nghe vậy, người phụ nữ cũng cười theo: “Anh đúng là người thẳng thắn, nhưng em thích anh thế đấy.” Nói rồi, cô ta tiến lại gần ôm cổ Chu Thanh, chạm môi nhẹ rồi rời ra. Ánh mắt đa tình quét qua gương mặt anh, giọng nói quyến rũ: “Được anh chiều chuộng cũng đã lắm. Lần sau cố gắng nhé.” Chu Thanh nheo mắt nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên, vòng tay ôm eo và bóp nhẹ. Cô ta lập tức phối hợp rên lên một tiếng mê đắm. Chu Thanh nhìn xuống khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của cô ta, cười đểu: “Em đúng là dâm đãng thật.” Người phụ nữ không bận tâm, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn: “Anh không thích kiểu này sao?” Chu Thanh chỉ cười không đáp. Cô ta rời khỏi vòng tay anh, thu lại vẻ mặt phóng đãng vừa rồi, nhặt đồ đạc trên sofa bỏ vào túi xách. “Em phải đi thật đây. Xong việc rảnh rỗi sẽ tìm anh.” Khi Trì Hoài Dã lên lầu tìm Thịnh Đằng Vi, cô đang ngồi trên ghế dài ở ban công, tay cầm một cuốn tạp chí thời trang từ kệ sách của anh. Xung quanh cô là những chậu hoa Thường Thanh Đằng và hướng dương. Nhờ có sự hiện diện của cô mà những loài cây bình thường ấy trông cũng thanh tao, cao quý hơn hẳn. Trì Hoài Dã đứng phía sau, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô hồi lâu đến thất thần. Không phải chưa từng gặp phụ nữ đẹp hơn Thịnh Đằng Vi, nhưng cô luôn khiến anh không thể rời mắt. Đặc biệt là khí chất độc đáo ấy, cùng vẻ thanh cao thoát tục, khiến anh không kiềm được muốn đến gần. Dù có bất kỳ người phụ nữ nào đứng trước mặt, anh đều thấy họ lu mờ, chỉ có cô là tỏa sáng. Hẳn là vì ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Thịnh Đằng Vi khép cuốn tạp chí lại, quay đầu nhìn và bắt gặp Trì Hoài Dã đang đứng đó, ánh mắt cháy bỏng như thể có thể thiêu rụi mọi thứ. Thịnh Đằng Vi vuốt váy đứng dậy khỏi ghế, hỏi: “Sao thế? Anh không phải đang nấu cơm à?” Cô nhớ thời gian cũng chưa trôi qua lâu lắm. Trì Hoài Dã hoàn hồn, nhìn cô cười: “Xui thật, trong tủ lạnh chẳng còn nguyên liệu gì cả.” Thịnh Đằng Vi: “… Vậy gọi đồ ăn nhé? Hay là…” “Hay ra ngoài mua nguyên liệu về nấu?” Trì Hoài Dã liếc nhìn đồng hồ, đề xuất. “Cũng được.” Thịnh Đằng Vi cũng nhìn giờ, thấy vẫn còn sớm. Gần vào thu đông, trời tối sớm, các chợ ở Yên Thành cũng đóng cửa khá sớm. Hai người đến một siêu thị thực phẩm gần đường Cư Viên. Trước khi quen Trì Hoài Dã, Thịnh Đằng Vi chưa từng đến những siêu thị thực phẩm kiểu này. Từ nhỏ đến lớn, nhà cô luôn có dì giúp việc lo việc mua sắm. Sau khi bố mẹ ly hôn, dì Mai – người giúp việc hàng năm chăm sóc bà ngoại – là người phụ trách việc sinh hoạt của cô và mẹ. Đây là lần thứ hai trong kiếp này cô đến siêu thị, lần trước là đi cùng Chu Thanh và mọi người, lần này chỉ có hai người họ. Bãi đỗ xe của siêu thị đường Cư Viên khá chật, Trì Hoài Dã mất một lúc mới tìm được chỗ, thấy không gian hẹp nên bảo Thịnh Đằng Vi xuống xe trước. Thịnh Đằng Vi nghe lời xuống xe, đứng sang một bên chờ. Trong lúc chờ đợi, những người đàn ông đi ngang qua đều không kiềm được quay đầu nhìn cô. Cô đẹp từ trong xương, dù chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người ta không thể không ngắm nhìn. Thịnh Đằng Vi khó chịu kéo chặt áo len, không biết là vì những ánh mắt nhìn chăm chú hay vì chưa quen với nơi này. Trì Hoài Dã đỗ xe xong, cởi dây an toàn và nhìn qua kính chắn gió thấy Thịnh Đằng Vi đứng đó nhíu mày, trông có vẻ không vui. Anh nhanh chóng xuống xe, khóa cửa, tiến đến bên cô, tự nhiên ôm cô vào lòng và hỏi nhỏ: “Sao thế, sao lại nhíu mày dữ vậy?” Anh nghĩ có lẽ cô không thoải mái chỗ nào đó. Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương gỗ mun trầm quen thuộc, Thịnh Đằng Vi giãn mày ra. Cô nói: “Không sao, chỉ là tôi chưa từng đến đây.” Trì Hoài Dã lập tức hiểu ra vấn đề, cũng không ngạc nhiên về phản ứng của cô, dù sao người sợ chạm vào con tôm thì có gì lạ đâu. Anh buông vòng tay ôm ra, chuyển sang nắm tay cô đặt trước người. Lạnh buốt. Anh liền kéo tay cô cho vào túi áo khoác của mình, cùng với tay anh, và chưa từng buông ra. Thịnh Đằng Vi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trì Hoài Dã, vừa hay anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm như chứa cả ngàn vì sao. Bốn mắt giao nhau, trái tim Thịnh Đằng Vi lại dấy lên cảm xúc rung động quen thuộc. Cô hơi cúi mắt, che giấu gương mặt không biết có đỏ ửng hay không, tim đập không hiểu sao lại nhanh hơn. Trong túi áo, Trì Hoài Dã nắm tay cô chặt hơn, thu hết mọi biểu cảm của cô vào đáy mắt và âm thầm mỉm cười. Anh nói: “Ngoài trời lạnh, vào thôi.” Thịnh Đằng Vi chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, dường như trái tim cũng theo đó ấm lên. Tất cả những cảm xúc này đều bởi người đàn ông trước mặt, người toát ra hormone đầy quyến rũ này. Cô im lặng, để mặc anh nắm tay dẫn vào siêu thị. Đi qua từng khu vực, Trì Hoài Dã chưa một lần buông tay cô ra khỏi túi áo. Mỗi khi chỉ cho nhân viên lấy đồ, anh đều chỉ dùng một tay. Khóe môi Thịnh Đằng Vi khẽ cong lên. Trong phút chốc, cô có cảm giác như họ đang yêu nhau thật sự. Chỉ là còn thiếu một danh phận. Có lẽ nếu thực sự yêu đương với anh cũng không tồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.