Trì Hoài Dã chỉ hỏi thăm cho có, chưa đợi cô trả lời. Anh đã đưa tay nâng cằm cô lên, cúi xuống áp sát gương mặt, hơi nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả lên má cô. Rồi đôi môi ấm áp của anh phủ lên đôi môi mọng đỏ của cô. Đó là phong cách quen thuộc của anh. Dịu dàng, lưu luyến, nhưng vẫn mang theo sự chiếm hữu bá đạo. Đôi mắt hạnh của Thịnh Đằng Vi thoạt đầu hơi mở to, rồi dần dần khép lại. Khi họ tách ra một chút, hơi thở mát lạnh thơm tho của anh lại xâm chiếm khoang miệng cô, và anh một lần nữa chiếm hữu vị ngọt nơi môi răng cô, âu yếm cô dịu dàng. Về chuyện hôn môi, Thịnh Đằng Vi chưa bao giờ có sức đề kháng trước Trì Hoài Dã. Lần nào cũng như bị anh mê hoặc, chỉ có thể để mặc anh dẫn dắt, không thể tự kiểm soát. Tuy nhiên hôm nay, Trì Hoài Dã lại không như mọi khi. Anh có vẻ kiềm chế hơn, không có những hành động quá đà, chỉ dừng lại ở những nụ hôn lưu luyến, không tiến xa hơn. Đến lúc không khí lên cao trào, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, trán tựa trán. Chỉ dừng lại hai giây, anh lại từ từ di chuyển lên, hôn nhẹ sống mũi rồi lên trán cô. Từ đầu đến cuối, anh đều quá mức dịu dàng. Dịu dàng như đang nâng niu một báu vật quý giá, sợ làm vỡ, sợ làm đau. Anh nhẹ nhàng ***** gương mặt Thịnh Đằng Vi, ánh mắt sâu thẳm như biển, giọng nói trầm thấp, “Hôn xong rồi, giờ tôi thực sự phải đi.” “…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790293/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.