Thịnh Đằng Vi cuộn mình trong vòng tay Trì Hoài Dã, giấc ngủ thật sự bình yên. Cô chìm vào giấc mơ. Một giấc mơ dài và đẹp đẽ. Trong mơ, cô cùng Trì Hoài Dã mặc áo phao dày ấm trượt tuyết trên những triền núi phương Bắc. Họ cùng nhau trượt tuyết, cùng nhau phiêu lưu giữa những cánh rừng thông sau cơn bão tuyết, và cùng ngâm mình trong suối nước nóng giữa màn tuyết trắng xóa. Xung quanh họ chẳng có ai khác, chỉ có hai người bên nhau. Chiếc điện thoại để dưới nhà cứ liên tục đổ chuông. Cuộc gọi nối tiếp cuộc gọi, tất cả đều từ Thịnh Bội Già. Ở biệt thự phía bên kia, Thịnh Bội Già càng lúc càng sốt ruột khi không thể liên lạc được với con gái. Điện thoại không gọi được, bà gửi thêm vài tin nhắn WeChat cho Thịnh Đằng Vi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hồi âm. Bà thử gọi qua số của dì Mai, vẫn không được. Cơn giận bùng phát, bà quét tay hất tung mọi thứ trên bàn trà xuống sàn, tiếng đồ sứ vỡ vang lên loảng xoảng. Dì Mai giật mình, định chạy tới dọn dẹp nhưng lại sợ làm Thịnh Bội Già thêm bực mình. Sau một hồi do dự, bà đành lặng lẽ lui vào bếp. Thịnh Bội Già tức đến nỗi ngực phập phồng, đầu váng mắt hoa, lòng nóng như lửa đốt. Bà thực sự không ngờ Thịnh Đằng Vi dám thu xếp đồ đạc rời khỏi nhà,muốn chọc cho bà tức chết mất. Hít một hơi sâu, Thịnh Bội Già gọi vọng về phía bếp: “Dì Mai, lên lầu bảo Văn Uyên lấy thuốc cho tôi, nhanh lên!” Dì Mai vâng lời, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790309/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.