Những ký ức về Thịnh Bội Già khiến cô không thở nổi, tất cả đều trỗi dậy trong tâm trí. Trong mắt người ngoài, Thịnh Bội Già là người mẹ luôn nghĩ cho con, nhưng chỉ có Đằng Vi mới hiểu rõ – tất cả những điều đó đều là ác mộng, là cơn ác mộng mà đến giờ cô vẫn không thể xóa nhòa. Thịnh Đằng Vi tái nhợt, môi mím chặt thành một đường thẳng, cơ thể run rẩy theo từng tiếng nấc. Thịnh Bội Già dừng động tác, ngơ ngác buông kéo xuống, nhìn Đằng Vi với ánh mắt phức tạp. Bà quét nhìn căn phòng làm việc đã bị bà phá tan hoang, nhíu mày rồi thở dài. Bà chậm rãi tiến về phía Đằng Vi, định ***** đầu con gái nhưng bị cô né tránh. Ban đầu còn áy náy, nhưng sau cử chỉ né tránh của Đằng Vi, cảm giác ấy trong lòng Thịnh Bội Già lập tức tan biến, thay vào đó là cơn giận ***** dâng trào. “Chính vì mẹ đã trải qua quá nhiều đau khổ, nên không muốn con phải giống như mẹ. Xuất phát điểm của mẹ…” Bà lạnh giọng nói. “Tất cả đều vì tốt cho con” Đằng Vi cắt ngang lời mẹ, giọng lạnh tanh. “Con đã nghe câu này cả trăm cả ngàn lần rồi, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Con không muốn mẹ vì con nữa, con van mẹ, đừng động đến con được không…” Câu cuối cùng, giọng Đằng Vi đã nghẹn ngào. Cô che miệng, khóc dữ dội hơn. Lúc này, cô thực sự không biết phải diễn tả nỗi tuyệt vọng và đau khổ của mình thế nào, chỉ có thể khóc. Tất cả tâm huyết của cô, những bộ sườn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790308/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.