Ban đầu, Thịnh Đằng Vi rất sợ Chu Thanh sẽ về nhà. Dù cho Trì Hoài Dã có nói, nhưng cô vẫn lo sợ. Nếu như Chu Thanh thực sự bắt gặp cô và Trì Hoài Dã đang làm chuyện đó trên sofa… thì cô thật sự không biết phải đối mặt với anh ta thế nào. Nhưng cô không thể cưỡng lại sự trêu đùa của Trì Hoài Dã, rất nhanh đã đầu hàng và chịu khuất phục trước sự tấn công dịu dàng của anh. Những chiếc nút áo trên chiếc váy sườn xám của cô dần được Trì Hoài Dã cởi ra, để lộ chiếc áo ngực đen có viền ren bên trong. Đèn chính trong phòng khách đã bị Trì Hoài Dã tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng dìu dịu từ chiếc đèn trang trí đặt bên cạnh sofa. Dưới ánh sáng mờ ảo ấy, dáng vẻ ngửa đầu của Thịnh Đằng Vi càng trở nên quyến rũ hơn trong không gian ấm cúng này. Còn mang theo một chút hương thơm gợi cảm. Đáy mắt Trì Hoài Dã sâu thẳm, cổ họng anh khẽ động đậy, giọng nói trầm xuống, khẽ gọi: “Vi Vi.” “Ừm?” Thịnh Đằng Vi đáp lại. Trì Hoài Dã giơ tay, dùng đầu ngón tay ***** viền ren. Thịnh Đằng Vi cúi đầu, đôi mắt hạnh nhân nhìn anh đầy thắc mắc. Không đợi anh nói tiếp, cô đã hỏi: “Sao vậy?” Trì Hoài Dã không trả lời, cúi đầu nhẹ nhàng hít hương thơm độc đáo trên người cô, lưu luyến dừng lại một lúc rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh nói bằng giọng trầm thấp: “Lần sau anh muốn xem màu trắng.” “???” Thịnh Đằng Vi hơi ngớ người, đôi mắt hạnh nhân chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790314/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.