“…” Trì Hoài Dã không nhịn được đánh nhẹ vào đầu anh ta một cái. “Mau lên lầu đi.” Chu Thanh ôm đầu, mắt tròn xoe nhìn xuống tấm thảm lông, như thể muốn nhìn xuyên qua nó vậy. Anh ta lí nhí: “Chơi hoang dã ghê, nếu tôi về sớm hơn một chút thì có khi được xem live luôn đấy” Trong đầu anh ta đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng nóng bỏng ấy, hình dung hai người quấn quýt bên nhau trên chiếc sofa trong căn phòng khách mờ ảo, khung cảnh đó thật… Trì Hoài Dã lười tranh cãi với anh ta, chỉ ra hiệu cho anh ta quay đi. Sau đó anh nhặt tấm thảm lông lên, che đi chiếc áo ngực đen bên trong chiếc áo sườn xám. Khi đi ngang qua Chu Thanh, anh khó chịu đẩy anh ta một cái rồi nhanh chóng lên lầu hai. “Ê, sao lại thẹn quá hoá giận đẩy người ta thế?” Chu Thanh lẩm bẩm với bóng lưng Trì Hoài Dã đang xa dần. Anh ta cầm lon nước ngọt còn dở, ngửa cổ uống một hơi hết sạch rồi thong thả leo lên lầu hai. Khi Trì Hoài Dã trở lại phòng ngủ chính, căn phòng không còn tối om nữa. Thịnh Đằng Vi đã thắp ngọn nến thơm dừa trên đầu giường từ lúc anh xuống lầu. Thấy cửa phòng hé mở, cô khẽ ngẩng đầu: “Sao xuống lâu thế?” Trì Hoài Dã đóng cửa lại, bước đến bên chiếc sofa nhỏ, đặt chiếc áo sườn xám và áo ngực xuống. “Em đoán đúng rồi, Chu Thanh về rồi.” Vừa nói anh vừa ***** áo, kéo chăn lên giường và từ phía sau ôm lấy eo thon của Thịnh Đằng Vi. “…” Thịnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790317/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.