🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiều tối hôm đó, Trì Hoài Dã cùng Thịnh Đằng Vi mang theo những món đồ Tết vừa mua về nhà cổ phía Tây. Bên ngoài ngôi nhà chỉ đơn giản treo hai chiếc đèn lồng đỏ và một đôi câu đối xuân, nhưng cũng đủ để cảm nhận được không khí rộn ràng của ngày Tết. Vừa bước vào nhà, Thịnh Đằng Vi đã ngửi thấy mùi thơm từ những món ăn đang được nấu. Dì Mai đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng động liền thò đầu ra. Thấy Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã, dì khá bất ngờ. Trì Hoài Dã lịch sự cười và gật đầu chào dì Mai. Dì Mai hoàn hồn, vội vã tắt bếp rồi bước ra. Nhìn Thịnh Đằng Vi, ánh mắt dì chan chứa niềm vui xen lẫn xót xa. “Trông con không đến nỗi gầy, tinh thần cũng khá tốt,” dì Mai vừa nói vừa xoa tay. “Chắc các cháu chưa ăn tối, để dì thêm phần.” Thịnh Đằng Vi vội kéo tay áo dì Mai, hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?” “Bà chủ dặn dì chuẩn bị bữa tối cách đây một tiếng, chắc sắp về rồi,” dì Mai đáp. Thịnh Đằng Vi ừ nhẹ, trao đổi vài câu với dì Mai rồi dẫn Trì Hoài Dã lên lầu hai. Phòng ngủ của cô vẫn giữ nguyên cách bài trí cũ, từ ga giường đến chăn gối đều không thay đổi. Nhìn qua, cứ như thể cô chưa từng rời đi vậy. Thịnh Đằng Vi đặt túi đồ xuống cuối giường, ngồi xuống và vuốt nhẹ tấm ga quen thuộc. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả, mũi cay cay. Trì Hoài Dã kéo ghế bàn học ngồi đối diện cô, không nói gì, chỉ im lặng nhìn. Một lúc sau, Thịnh Đằng Vi ngước nhìn trần nhà, thở dài: “Em khó có thể tưởng tượng được phản ứng của mẹ khi thấy anh. Có khi bà sẽ đuổi thẳng anh ra ngoài.” Trì Hoài Dã khẽ cười, bình thản: “Dù sao cũng không lùi bước. Con dâu xấu không tránh khỏi gặp bố mẹ chồng, đổi lại cũng vậy thôi.” Thịnh Đằng Vi nghiêng đầu nhìn anh, cười: “Vấn đề là anh đâu có xấu.” Trì Hoài Dã nhướn mày: “Vậy càng không có gì phải sợ.” Thịnh Đằng Vi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn, không nói gì thêm, chỉ nhìn anh cười tươi. Ngồi trên giường một lúc, Thịnh Đằng Vi đứng dậy, định tắm rửa để thư giãn bớt cảm giác căng thẳng trước khi xuống lầu. Khi mở tủ quần áo, cô khựng lại. Đứng im một hồi lâu. Trì Hoài Dã đứng phía sau hỏi: “Sao vậy? Chọn đồ mà cũng khó khăn sao?” Thịnh Đằng Vi lắc đầu, chọn một bộ đồ mặc nhà màu xanh nhạt rồi đóng tủ lại, đi về phía phòng tắm. Cô đặt quần áo lên kệ, chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, lòng lại dấy lên bao nghi hoặc. Dì Mai vừa bưng hết đồ ăn lên bàn thì Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên cũng về đến nhà. Thấy Thịnh Đằng Vi ngồi trong phòng khách, Thịnh Bội Già rõ ràng sửng sốt. Rồi khi nhìn thấy Trì Hoài Dã ngồi bên cạnh con gái, sắc mặt bà trầm xuống. Tạ Văn Uyên lên tiếng trước, mặt tươi cười, nói những lời xã giao như lâu rồi không gặp, Thịnh Bội Già rất nhớ Thịnh Đằng Vi. Vì lịch sự, Thịnh Đằng Vi luôn giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng ánh mắt không có chút vui vẻ. Bữa cơm diễn ra trong không khí nặng nề, chẳng có vẻ gì là khách chủ hòa thuận. Ăn xong, Thịnh Bội Già gọi Thịnh Đằng Vi lên phòng trên lầu hai để nói chuyện. Trong phòng, Thịnh Bội Già khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị đứng quay lưng về phía cửa sổ. Thịnh Đằng Vi ngồi ở mép giường, cúi đầu nghịch ngón tay, chờ mẹ lên tiếng trước. Một lúc sau, Thịnh Bội Già phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi: “Từ khi nào?” Giọng lạnh lẽo của bà khiến Thịnh Đằng Vi cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. Cô ngước nhìn ra cửa, giọng vững vàng: “Tháng Mười.” Nghe vậy, Thịnh Bội Già đột ngột quay người, nhìn chằm chằm bóng dáng con gái ngồi ở mép giường, mắt thoáng vẻ giận dữ, giọng vẫn không mấy thiện cảm: “Nghĩa là trước khi rời nhà, con đã quen cậu ta?” Thịnh Đằng Vi ừ một tiếng. Thịnh Bội Già hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên: “Vậy là từ khi rời nhà, con vẫn luôn ở cùng cậu ta? Có phải cậu ta xúi giục con không?” Lần này, Thịnh Đằng Vi cũng hết kiên nhẫn. Cô đứng dậy khỏi mép giường, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của mẹ. Giọng cô lạnh tanh: “Con về nhà chỉ muốn cùng mẹ đón một cái Tết yên bình, không có ý định gây mâu thuẫn cãi vã. Nếu mẹ cứ tiếp tục thế này, chúng ta không cần nói chuyện nữa.” Thịnh Bội Già bị tức đến bật cười: “Tốt, tốt lắm! Con thật sự lớn rồi, cứng cánh rồi!” Thịnh Đằng Vi bình thản đáp: “Con vốn không còn nhỏ nữa. Theo chính sách hôn nhân, con đã thuộc diện kết hôn muộn rồi.” Cô nhớ không nhầm thì phụ nữ 23 tuổi đã được xem là độ tuổi kết hôn muộn. “Con… Thịnh Đằng Vi!” “Vâng.” Thịnh Đằng Vi đáp lạnh lùng. Ngực Thịnh Bội Già phập phồng, bà ngước nhìn trần nhà để bình tĩnh lại, rồi dần dần ổn định hơn. Bà đi thẳng vào vấn đề, hỏi về hoàn cảnh gia đình Trì Hoài Dã, anh làm nghề gì, năm nay bao nhiêu tuổi. Thịnh Đằng Vi không giấu giếm, kể hết sự thật cho mẹ nghe. Nghe xong, Thịnh Bội Già cau mày, đập mạnh tay xuống bàn trang điểm. Thịnh Đằng Vi giật mình vì tiếng động, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Nhanh chia tay đi! mẹ tưởng cậu ta làm gì, hóa ra chỉ là chủ quán bar, cha mẹ đều mất, chỉ còn mỗi bà già. Con mà lấy cậu ta, sẽ khổ không chịu được!” Lời nói của Thịnh Bội Già toát lên sự coi thường đối với gia đình Trì Hoài Dã. Đôi mày đẹp của Thịnh Đằng Vi nhíu chặt. Khi nghe mẹ nói về gia đình Trì Hoài Dã như vậy, lòng cô thấy rất khó chịu. Cô cắn môi. Rồi nhanh chóng phản bác mẹ: “Mẹ có biết những lời mẹ nói rất nông cạn không? Làm chủ quán bar thì sao? Đâu phải nghề bất lương, anh ấy có phạm pháp đâu, sao mẹ lại coi thường anh ấy? Còn con thì sao? Gia đình mình tốt đẹp gì? Bố ngoại tình, mẹ tái hôn, ngoài việc nhà mình giàu có hơn nhà anh ấy thì có gì khác biệt? Ít ra cha mẹ anh ấy còn được chôn cất cùng nhau!” Có lẽ càng nói càng kích động, Thịnh Đằng Vi không kịp suy nghĩ mà buột miệng nói ra những lời cay đắng. Nghe đến câu cuối, Thịnh Bội Già không suy nghĩ, giơ tay lên. Thịnh Đằng Vi theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau không đến. Cô chờ vài giây rồi mở mắt ra, thấy tay mẹ đang đứng giữa không trung, không rút về. Thịnh Bội Già đang mâu thuẫn. Trong ánh mắt bà nhìn Thịnh Đằng Vi, ngoài giận dữ còn có một tia hận sắt không thành thép. “Chuyện của mẹ và bố con đã là quá khứ, sau này đừng nhắc lại nữa. Mẹ không muốn nghe gì về ông ấy cả.” Giọng Thịnh Bội Già hơi khàn, dường như đang cố kìm nén cảm xúc. “Mẹ là mẹ con, dù thế nào mẹ cũng không hại con. Qua Tết này, những bộ sườn xám kia đừng làm nữa, đến công ty Đằng Gia làm việc đi, làm quen với công việc. Con với cái cậu Hoài Dã đó không hợp nhau, chia tay đi. Bên Kỳ Cảnh, mẹ đã nói chuyện với chú Kỳ rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.