Chiều tối hôm đó, Trì Hoài Dã cùng Thịnh Đằng Vi mang theo những món đồ Tết vừa mua về nhà cổ phía Tây. Bên ngoài ngôi nhà chỉ đơn giản treo hai chiếc đèn lồng đỏ và một đôi câu đối xuân, nhưng cũng đủ để cảm nhận được không khí rộn ràng của ngày Tết. Vừa bước vào nhà, Thịnh Đằng Vi đã ngửi thấy mùi thơm từ những món ăn đang được nấu. Dì Mai đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng động liền thò đầu ra. Thấy Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã, dì khá bất ngờ. Trì Hoài Dã lịch sự cười và gật đầu chào dì Mai. Dì Mai hoàn hồn, vội vã tắt bếp rồi bước ra. Nhìn Thịnh Đằng Vi, ánh mắt dì chan chứa niềm vui xen lẫn xót xa. “Trông con không đến nỗi gầy, tinh thần cũng khá tốt,” dì Mai vừa nói vừa xoa tay. “Chắc các cháu chưa ăn tối, để dì thêm phần.” Thịnh Đằng Vi vội kéo tay áo dì Mai, hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?” “Bà chủ dặn dì chuẩn bị bữa tối cách đây một tiếng, chắc sắp về rồi,” dì Mai đáp. Thịnh Đằng Vi ừ nhẹ, trao đổi vài câu với dì Mai rồi dẫn Trì Hoài Dã lên lầu hai. Phòng ngủ của cô vẫn giữ nguyên cách bài trí cũ, từ ga giường đến chăn gối đều không thay đổi. Nhìn qua, cứ như thể cô chưa từng rời đi vậy. Thịnh Đằng Vi đặt túi đồ xuống cuối giường, ngồi xuống và vuốt nhẹ tấm ga quen thuộc. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả, mũi cay cay. Trì Hoài Dã kéo ghế bàn học ngồi đối diện cô, không nói gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790329/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.