Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên từ tầng trên, theo sau là tiếng gầm giận dữ của Thịnh Bội Già, rồi đến âm thanh của cánh cửa bị đóng sầm mạnh. Lần này, cả Trì Hoài Dã và Tạ Văn Uyên đang ngồi đối diện đều giật mình, họ liếc nhìn nhau rồi cùng ngước mắt lên tầng trên. Dì Mai nghe thấy tiếng động vội vã chạy đến, rót thêm trà nóng cho hai người, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng. Sau khi cãi nhau với mẹ, Thịnh Đằng Vi đã chọc giận bà đến mức bà quét tung hết mỹ phẩm trên bàn trang điểm. Cô đã nói rõ: cô sẽ không bao giờ chia tay với Trì Hoài Dã, cũng không đời nào về Đằng Già, và càng không thể chấp nhận chuyện phải bồi dưỡng tình cảm với Kỳ Cảnh. Làm sao có thể bắt cô từ bỏ người mình yêu thương để đến với một người hoàn toàn xa lạ? Cô không thể làm được. Nuốt những giọt nước mắt vào trong,Thịnh Đằng Vi bước đến bàn học. Cô dừng lại một chút rồi mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư từ ngăn dưới cùng. Phong thư đã phủ một lớp bụi mỏng, cô nhẹ nhàng lau đi rồi từ từ mở ra, rút tờ giấy bên trong và trải phẳng. Đó là một tấm thư mời nhập học. Thư mời từ Đại học Glasgow. Đằng Vi nhìn tấm thư, tâm trí bỗng trôi về quá khứ. Nếu không vì mẹ ngăn cản năm đó, có lẽ giờ này cô đã tốt nghiệp Glasgow rồi. Đằng Già chưa bao giờ là nơi cô muốn đến. Cô yêu sườn xám, nên mới đam mê thiết kế thời trang. Từ sở thích,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790330/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.