Thịnh Đằng Vi xuất viện không lâu thì tháng 6 đã đến. Mùa hè ở Yên Thành bắt đầu nóng lên từ cuối tháng 5. Thịnh Đằng Vi không quay về ngôi nhà cổ phía Tây nữa. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng bước chân vào đó. Khi thu dọn đồ đạc, chỉ có Trì Hoài Dã và Lê Sanh vào trong. Cô ngồi im lặng trên ghế sau xe, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Ngày trước,Thịnh Bội Già chắc chắn sẽ ngăn cản không cho Thịnh Đằng Vi rời đi. Nhưng lúc này, bà không dám, thậm chí không dám nói thêm lời nào, chỉ đứng nhìn Trì Hoài Dã và Lê Sanh mang đồ đạc của Thịnh Đằng Vi ra khỏi ngôi nhà. Cuối cùng, ngôi nhà rộng lớn ấy chỉ còn lại một mình bà. Sau đó bà đã gọi dì Mai quay lại giúp việc. Trong phòng ngủ, rèm cửa kéo kín, không gian tối om không một ngọn đèn. Thịnh Đằng Vi ngồi bên giường, ánh mắt mông lung nhìn về phía phòng tắm. Trì Hoài Dã làm cơm xong đi lên, vừa mở cửa bước vào đã thấy căn phòng tối tăm. Anh nhíu mày theo bản năng và định bật đèn. “Đừng bật, chói mắt.” Thịnh Đằng Vi lên tiếng mà không quay mặt lại. Trì Hoài Dã dừng tay lại và nói: “Em nên xuống ăn cơm rồi.” Anh đến bên giường, ngồi cạnh Thịnh Đằng Vi, ôm cô vào lòng và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Giọng anh trầm ấm: “Em cứ ngồi trong bóng tối thế này không tốt cho việc hồi phục. Đi nào, chúng ta xuống ăn cơm, ăn xong anh dẫn em đi dạo.” Thịnh Đằng Vi thu mình vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790342/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.