Sau một hồi đắn đoThịnh Đằng Vi cuối cùng đã quyết định kể cho Trì Hoài Dã về chuyện của Tạ Văn Uyên. Nghe xong câu chuyện, anh chỉ biết nhíu chặt đôi mày. Anh lấy chiếc khăn tắm trên đầu xuống, vắt lên cổ rồi ngồi xuống mép giường. Cầm lấy điện thoại từ tay Thịnh Đằng Vi, anh im lặng xem đoạn video giám sát một lúc lâu rồi hỏi: “Mẹ em có biết chuyện này không?” Thịnh Đằng Vi lắc đầu: “Em chưa nói với mẹ.” Dựa vào đoạn video giám sát hiện tại, cô cũng không có bằng chứng cụ thể nào để chứng minh Tạ Văn Uyên đã làm gì trong phòng mình. Chỉ riêng việc ông ta vào phòng cô, có lẽ Thịnh Bội Già cũng sẽ không tin có chuyện gì không hay. Giọng Trì Hoài Dã trầm xuống: “Anh nghĩ em nên nói với mẹ về chuyện này. Để bà ấy cảnh giác một chút, tránh sau này xảy ra chuyện không hay.” Thịnh Đằng Vi im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ừm, em hiểu.” Trì Hoài Dã xoa nhẹ đầu cô: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, đi ngủ đi. Nếu em không muốn về một mình, anh sẽ đưa em về.” Thịnh Đằng Vi lặng lẽ gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống và kéo chăn đắp kín người. Bên biệt thự nhà họ Thịnh, từ khi Thịnh Đằng Vi rời đi, Thịnh Bội Già về nhà càng muộn. Thường xuyên không về ăn tối, khiến dì Mai cũng nhàn rỗi hơn nhiều. Vẫn nhận mức lương như cũ, dì Mai không muốn ngồi không nên thường ra vườn sau chăm sóc những khóm hoa. Hôm nay, như thường lệ dì Mai ra cổng đổ rác. Vừa đến thùng rác thì nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790345/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.