Sự thật đã chứng minh, Trì Hoài Dã nói được làm được. Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng phải gọi anh là “chồng yêu”. Tuy trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng biết làm sao được khi anh chàng này quá… đểu. Dưới ánh nến vàng ấm, Thịnh Đằng Vi nhìn người đàn ông đang ở trên người mình, đôi mắt hạnh long lanh mơ màng. Giọng cô khàn khàn: “Em thật không ngờ anh lại như vậy. Sao anh lại đen tối thế?” Trì Hoài Dã cười khẽ, không trả lời mà cúi xuống hôn cô tiếp. Từ khóe môi, anh chậm rãi di chuyển xuống bờ vai trần của cô, nhẹ nhàng cắn một cái. Rồi anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp tiếp tục đòi hỏi. Thịnh Đằng Vi cắn răng quay mặt đi: “Anh đừng được voi đòi tiên.” Cô vừa bị anh dụ dỗ không biết bao nhiêu lần, giờ còn muốn nữa, thật quá đáng. Thấy Thịnh Đằng Vi cứng đầu không chịu gọi, Trì Hoài Dã cố tình cúi người sát vào vành tai nhạy cảm của cô, thổi một hơi thở nóng ấm. “…” Thịnh Đằng Vi cảm thấy tai mình như bị lửa đốt, vừa nóng vừa ngứa. “Em yêu ngoan nào.” Thịnh Đằng Vi quay đầu lại, chạm phải đôi mắt u ám sâu thẳm của anh. Xấu hổ và tức giận đến muốn chết, cô làm bộ định đẩy anh ra: “Anh còn muốn nữa không? Không thì em đi rửa mặt đây.” Vừa dứt lời, cô định đứng dậy. Trì Hoài Dã ấn cô xuống, lập tức cúi người hôn lên hình xăm hoa hồng của cô, dịu dàng lưu luyến. Vừa hôn say đắm, anh vừa lẩm bẩm: “Em nói câu đó nghe như đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790344/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.