Editor: Cẩm Băng Đơn
Lục âm sinh trú tĩnh, cô hoa biểu xuân dư.
(*Na ná thì là: Bóng râm làm ban ngày tĩnh lặng, hoa một mình gọi mùa xuân đến)
Một người ngồi ở Tê Hạc lâu, bưng một ly trà thơm lên, che giấu nụ cười bên môi.
Không chỉ bất giác, đã là hạ chí rồi sao.
Dù sao thì giao thông của cổ đại này không phải rất tiện lợi.
Một đường trèo non lội suối. . . . . .
Thanh Long quốc, ta đã trở về ~!
Cha, nương, các người có nhớ An An không?
"Các ngươi biết không? Năm nay Thanh Long quốc không yên ổn, xảy ra hai chuyện lớn kinh thiên động địa đấy."
Hán tử tráng niên đang uống rượu bên cạnh bàn, chính trực say rượu đến tai nóng.
"Hai chuyện lớn kia hả? Chúng ta hàng năm ở biên quan, tin tức không thông."
Một đại hán râu quai nón khác lên tiếng phụ họa.
Lòng hiếu kỳ bị gợi lên. . . . . . Sẽ. . . . . . Sẽ liên quan tới hắn sao?
"Ha ha, nương tử của ta nói rồi, không nói quốc sự, không nói quốc sự, ha ha. . . . .."
Hán tử đầu tiên đột nhiên lên tiếng không nói. . . . . .
Làm cứng lại mấy lỗ tai đang kéo dài hóng chuyện. . . . . .
Ta thở dài
Người này thật đúng là. . . . . . Thừa nước đục thả câu.
"Ta nói vị đại thúc này, ngươi hãy nói đi! Nói vui thôi, thỏi bạc này bản cô nương sẽ thưởng cho ngươi!"
"Bộp!" một tiếng, một thỏi bạc mười lượng cắm lên trên bàn hán tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-me-ca-doi-thi-co-lam-sao/452156/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.